Bệnh Tiểu Thư

Chương 18: Không cho cậu xem



Kỳ nghỉ Trung thu kết thúc, Đại học Thủ Đô chính thức bắt đầu kỳ học mùa thu. Lịch học của sinh viên năm nhất luôn dày đặc, không chỉ có các môn chuyên ngành mà còn hàng loạt các môn học đại cương linh tinh. Khi xem kết quả đăng ký môn học, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà nhìn nhau, phát hiện cả hai đều có chung số phận khổ sở với bốn tiết sáng lúc 8 giờ suốt cả tuần.

Ngoài những buổi học sớm, Nghê Tuyết còn có ba tiết học tối vào thứ hai, thứ năm và thứ sáu, kéo dài đến 9 giờ 20 tối, về đến nhà thì đã hơn 11 giờ.

Mỗi khi đi bộ về nhà một mình trong đêm, Nghê Tuyết vẫn không khỏi rùng mình. Khu chung cư cho thuê này vừa xa xôi vừa không có cổng chính đàng hoàng, còn bảo vệ thì chưa từng thấy bóng dáng đâu luôn.

Đường trong khu thì gập ghềnh, lồi lõm lại không có đèn đường, hơn nữa đi đứng dễ bị trẹo chân. Nghê Tuyết luôn phải cẩn thận, cậu bật đèn pin điện thoại để soi đường, xung quanh thì tối đen như mực, tiếng lá xào xạc theo gió, thỉnh thoảng còn có mấy con mèo chó hoang xuất hiện nữa.

Cảnh tượng này khiến cậu nhớ tới những bộ phim trinh thám mười mấy năm trước, thường là sẽ có cảnh một khu dân cư cũ kỹ và vụ án mạng kinh hoàng xảy ra trong đêm. Sáng hôm sau, thi thể được phát hiện cùng với tiếng thét chói tai.

Đang đi, bất chợt Nghê Tuyết nghe thấy tiếng bước chân khác không xa, nhịp bước rất đều với cậu. Dù đã khuya lắm rồi nhưng ở thành phố lớn như thế này, chuyện tăng ca đến đêm cũng là bình thường.

Có điều lúc Nghê Tuyết quay đầu nhìn thì lại chẳng thấy ai.

Thật rùng rợn… Cậu nghĩ bụng, rồi vội vã bước vào tòa nhà.

Thứ ba là ngày duy nhất Nghê Tuyết không có tiết học lúc 8 giờ sáng nên cậu có thể ngủ thẳng cẳng đến khi tự dậy——mà thật ra cũng chỉ đến 8 giờ rưỡi thôi. Từ khi sống cùng Tưởng Đông Hà, giờ giấc sinh hoạt của Nghê Tuyết trở nên lành mạnh hơn nhiều.

Dù vậy thì vẫn còn một khoảng cách khá lớn so với hắn. Trong mắt Nghê Tuyết, cuộc sống của Tưởng Đông Hà chẳng khác gì một nhà tu khổ hạnh. Hắn cực kỳ kỷ luật, mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, ăn uống lành mạnh, ngoài đi học thì đi làm thêm thì không hề có bất cứ thói quen xấu nào… À không, có lẽ nên nói là không có cả sở thích gì luôn.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Nghê Tuyết khó mà tin được đây lại là cuộc sống của một nam sinh 18 tuổi. Thế nhưng, Tưởng Đông Hà đã duy trì lối sống khắc khổ này suốt 18 năm qua.

Lịch học của Tưởng Đông Hà và Nghê Tuyết lệch nhau nên sáng nay hắn đã đến trường rồi. Nghê Tuyết ăn tạm chút đồ cho no bụng, chuẩn bị mở laptop lên xem tài liệu học thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.

   Cậu đi ra cửa, tiếng gõ lại vang lên, giọng một người bên ngoài vang lên: “Giao hàng đây.”

Nhưng cậu đâu có đặt hàng? Nghê Tuyết chẳng hiểu nổi.

Qua mắt mèo, cậu thấy một người đàn ông có tầm vóc cỡ trung đang đứng ngoài, tay cầm túi đựng đồ ăn nhưng không mặc đồng phục giao hàng mà mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang cùng màu, mũ kéo thấp đến mức cậu không nhìn rõ mặt của người đó.

Cậu nói: “Tôi không đặt đồ ăn, chắc anh giao nhầm rồi đó?”

Người đó như nhìn lại số nhà, rồi đáp: “À, đúng là nhầm thật, xin lỗi nhé.”

Sau buổi học tối vào thứ năm, Nghê Tuyết lại một mình về nhà và lại nghe thấy tiếng bước chân theo sát mình.

Cậu nhìn quanh nhưng lại không thấy gì.

Chẳng lẽ cậu bị ảo giác? Nghê Tuyết không rõ, nhưng khi về nhà, cậu kể lại cho Tưởng Đông Hà. Hắn bảo cậu đừng nghĩ ngợi lung tung, đừng tự hù dọa mình.

Thứ sáu, Nghê Tuyết xin phép giảng viên dạy buổi tối cho nghỉ——trước đó cậu đã đăng ký tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh của trường. Và cách đây không lâu cậu đã vượt qua vòng đầu, nhiều thí sinh bị loại, còn lại những người nhận được thông báo thì sẽ thi vòng hai vào 6 giờ tối thứ sáu. Địa điểm là một giảng đường rộng, cho phép sinh viên các khoa đến xem.

Mang theo chút kỳ vọng, hai ngày trước Nghê Tuyết hỏi Tưởng Đông Hà: “Thứ sáu lúc 6 giờ cậu có rảnh không?”

Cậu biết Tưởng Đông Hà không có tiết học vào thời gian đó, nhưng không chắc hắn có phải đi dạy thêm không——vì hắn vẫn đang kèm cặp hai học sinh và luôn ưu tiên lịch dạy theo thời gian rảnh của họ.

Tưởng Đông Hà không trả lời ngay là hắn có rảnh hay không. Thấy Nghê Tuyết hỏi thế, hắn đoán chắc có chuyện gì đó vào tối thứ sáu, liền hỏi lại: “Có chuyện gì à?”

“À, có cuộc thi hùng biện của tôi. Nếu cậu không bận thì có thể đến xem.” Nghê Tuyết trả lời.

“Vậy à,” Tưởng Đông Hà nhớ lại, “Tôi nhớ cậu cũng từng hùng biện ở Trung học Minh Nhã.”

Trung học Minh Nhã mỗi năm đều tổ chức cuộc thi hùng biện cấp trường, học sinh lớp 10 và 11 tự nguyện tham gia. Mặc dù nói là tự nguyện, nhưng đây cũng là việc liên quan đến danh dự tập thể, nên lớp nào cũng chọn vài người để lập đội. Nghê Tuyết là đội trưởng của lớp 10, dưới sự dẫn dắt của cậu, lớp đã giành giải vô địch hai năm liên tiếp.

Nghê Tuyết hỏi: “Đúng vậy, thế cậu chưa xem trận chung kết à?”

   Những trận đấu vòng loại diễn ra rất dài, tận mười mấy lớp bốc thăm ngẫu nhiên chia bảng thi đấu, nhưng đến bán kết và chung kết thì được tổ chức hoành tráng tại hội trường trường Minh Nhã trước sự chứng kiến của toàn thể thầy cô và học sinh.

Tưởng Đông Hà thẳng thắn: “Vẫn chưa xem.”

Suốt ba năm cấp ba, quan hệ giữa hai người chưa bao giờ tốt đẹp cả. Nghê Tuyết luôn tránh mặt Tưởng Đông Hà, còn hắn thì cũng chẳng muốn nhìn thấy cái bản mặt ngứa đòn của Nghê Tuyết. Vậy nên vào ngày thi chung kết, trong khi mọi người đi đến hội trường, Tưởng Đông Hà cũng rời lớp nhưng giữa đường rẽ vào một hành lang vắng vẻ để ngồi làm bài tập.

Dưới khán đài có đến mấy nghìn người, Nghê Tuyết đương nhiên chẳng để ý Tưởng Đông Hà có mặt hay không.

Nghê Tuyết: “Thế lần này cậu có đến không?”

Một lúc sau cậu nói thêm: “Những trận ở Minh Nhã… không xem cũng chẳng sao, chỉ là mấy trận gà mờ đấu với nhau thôi. Nhưng trận đấu của câu lạc bộ hùng biện tiếng Anh lần này đáng xem hơn nhiều.”

Thật ra câu lạc bộ hùng biện tiếng Anh của Đại học Thủ Đô không chỉ có hệ thống hoạt động rất hoàn thiện mà thành viên cũng rất giỏi. Nhưng đó chưa phải lý do chính khiến Nghê Tuyết muốn Tưởng Đông Hà xem.

Cậu và đồng đội đều đến từ khoa Ngoại ngữ, trước đây chủ yếu hùng biện bằng tiếng Trung, kinh nghiệm tiếng Anh thì còn non. Ở vòng *****ên, đội cậu đã thể hiện khá lúng túng và không đạt kết quả như mong đợi. Sau đó, Nghê Tuyết đã tự mình bỏ rất nhiều thời gian học hỏi hệ thống hùng biện mới. Cậu rất muốn giành chiến thắng lần này và còn muốn chiến thắng trước sự chứng kiến của Tưởng Đông Hà.

Không ngờ, Tưởng Đông Hà lại đoán thẳng: “Cậu rất muốn tôi đến à?”

“Không quan trọng, thích thì đến không thích thì thôi.” Nghê Tuyết lập tức lạnh mặt. Cậu nghĩ rằng lời mời của mình đã đủ chân thành rồi, Tưởng Đông Hà không nhận lời ngay cũng được, nếu hắn bận việc khác thì cậu cũng không ý kiến gì. Nhưng mắc cái gì Tưởng Đông Hà cứ lòng và lòng vòng vậy? Chẳng lẽ hắn nghĩ cậu sẽ hạ mình năn nỉ sao? Không đời nào, đừng có mơ.

Ồ, lại giở trò giận dỗi đây mà. Tưởng Đông Hà thấy thế cũng không lạ.

Từ khi phát hiện ra chọc tức Nghê Tuyết thú vị đến mức nào, hắn đã chơi trò này không ít lần. Đôi khi Nghê Tuyết nổi giận với hắn——nhưng Tưởng Đông Hà chưa bao giờ nói cho cậu biết rằng thực ra cậu nổi giận chẳng có tí uy ***** nào cả——giống như một chú mèo con tí hon cố cắn ngón tay ai đó, chẳng những không làm rách da mà còn chẳng khiến người ta cảm thấy đau. Nghê Tuyết giận dỗi cũng y hệt vậy.

Nhưng Tưởng Đông Hà cũng hiểu, khi đến lúc bị cắn rồi thì hắn phải biết cách dỗ dành cậu. Tưởng Đông Hà cười nhẹ, đưa tay xoa xoa mái tóc xoăn mềm của Nghê Tuyết, ôn nhu nói: “Tôi sẽ đến xem trận đấu của cậu. Gửi cho tôi địa điểm và thời gian nhé. Vốn dĩ tôi có một tiết dạy thêm vào thứ sáu, nhưng tôi sẽ xin đổi lịch, được chưa?”

   Giờ nói những lời này thì có tác dụng không hả, bộ hắn nghĩ mình dễ dỗ thế sao? Nghê Tuyết hừ lạnh, quyết tâm ganh đua với Tưởng Đông Hà đến cùng: “Không được đến, không cho cậu xem!”

Tiếc là cậu vẫn chậm một bước, không kịp tránh cái tay đang vươn tới của Tưởng Đông Hà, bị hắn xoa đầu thêm mấy cái, cảm giác thật mất mặt mà.