Bệnh Tiểu Thư

Chương 23: Cậu thích Tưởng Đông Hà



Hai người giữ nguyên tư thế đó trong im lặng hồi lâu. Tưởng Đông Hà dần cảm thấy áo ở chỗ Nghê Tuyết tựa vào trở nên ẩm ướt. Hắn khựng lại, rồi khẽ hỏi: “Vẫn còn khóc à?”

Nghê Tuyết đáp ngay: “Tôi đâu có khóc suốt đâu!”

Được rồi. Tưởng Đông Hà thay đổi cách hỏi: “Lại khóc nữa à?”

Nghê Tuyết: “…”

Cũng đúng thật.

“Tôi cũng chẳng hiểu sao nữa, tự dưng sống mũi cay cay, không kiểm soát được…”

Tưởng Đông Hà nghe tiếng khóc thút thít bên tai, không biết phải dỗ thế nào, đành vỗ nhẹ lên lưng Nghê Tuyết và trêu: “Nghê Tuyết, cậu khóc trông xấu xí quá.”

“Xạo, tôi không có xấu nha!” Nghê Tuyết lập tức phản bác, vì đây là chuyện liên quan đến nguyên tắc. Nhưng rồi cậu chợt nhận ra có gì đó sai sai, hai người còn đang ôm nhau mà, Tưởng Đông Hà làm sao nhìn được cậu khóc thế nào chứ. “Mà cậu có thấy được đâu…”

Tưởng Đông Hà tiếp tục: “Nghê Tuyết, cậu khóc làm tôi nhức đầu quá.”

Tiếng khóc nức nở ấy lập tức ngừng lại. Nghê Tuyết ngẩng đầu khỏi vai Tưởng Đông Hà, vẻ mặt ngơ ngác như một con thú nhỏ bông xù không hiểu chuyện gì.

Dường như cậu rất xem trọng lời của Tưởng Đông Hà, cậu nghiêm túc hỏi lại: “Thật hả?”

Tưởng Đông Hà giả vờ tỏ ra nghiêm túc: “Thật.”

Nghê Tuyết bèn không khóc nữa: “Thế cậu còn đau không?”

“Phì…” Tưởng Đông Hà bật cười, bất lực nhìn cậu: “Được rồi, hết đau rồi, dậy thôi.”

Hai người tách nhau ra. Tưởng Đông Hà kéo chăn đắp lên người, từ từ nằm ngửa xuống giường.

Nghê Tuyết vẫn ngồi bên cạnh, tay chống cằm, trông như đang đăm chiêu.

Thấy Nghê Tuyết như vậy, Tưởng Đông Hà định bảo cậu về nghỉ ngơi, nhưng nghĩ lại sau vụ việc đêm nay, giờ về nhà có lẽ cũng không an toàn. Chuyện gặp phải kẻ tấn công bất ngờ đã xảy ra, ai dám chắc rằng bọn chúng không còn ai khác?

Tưởng Đông Hà: “Ngồi đây mãi có mệt không? Cậu có mang theo chứng minh thư không, hay để tôi tìm khách sạn gần đây cho cậu nghỉ một chút?”

   Dù sao ở khách sạn vẫn thoải mái hơn bệnh viện mà.

Nghê Tuyết lắc đầu: “Tôi ở đây à, tôi không đi đâu hết. Chỉ một đêm thôi mà, không sao đâu.”

…Lại còn khá dính người nữa, Tưởng Đông Hà thầm nghĩ.

“Cậu ngủ đi, chút nữa khi nào y tá đến rút kim thì tôi sẽ gọi cậu dậy.” Nghê Tuyết nói.

Tưởng Đông Hà thấy cậu quyết tâm ở lại nên cũng không nói thêm gì. Hắn nhắm mắt lại, dù chưa ngủ được nhưng nhắm mắt một lúc cũng xem như dưỡng sức. Trong cơn mơ màng, Tưởng Đông Hà dường như nghe thấy tiếng Nghê Tuyết khẽ nói: “Tưởng Đông Hà, xin lỗi cậu.”

Đây không phải lần *****ên Nghê Tuyết nói xin lỗi tối nay.

Chính cậu cũng không rõ mình xin lỗi vì điều gì. Từ năm nhất đến giờ, cậu cảm thấy có quá nhiều chuyện đáng để xin lỗi Tưởng Đông Hà. Từng việc từng việc, chẳng thể giải thích rõ ràng chỉ bằng ba chữ ‘xin lỗi cậu.’

Nhưng nói ra được rồi, lòng cậu sẽ nhẹ nhõm hơn.

Tưởng Đông Hà nghĩ rằng cậu vẫn áy náy vì chuyện tối nay, liền đáp: “Tôi đã nói rồi, không trách cậu. Từ nhỏ tôi đã quen rồi, chịu đòn một chút không sao. Cậu da mỏng thịt mềm thế này, lỡ để lại sẹo thì sao?”

Dù nhiều lúc thấy mặt Nghê Tuyết là phát bực, nhưng nếu thực sự thấy mặt cậu ấy dính đầy máu thì Tưởng Đông Hà lại cảm thấy không ổn.

Hắn tưởng tượng nếu kẻ kia thật sự đập vỡ chai bia vào đầu Nghê Tuyết, để cậu ấy chảy máu khắp mặt, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu hơn nhiều.

“Huống chi cậu từng cứu tôi một lần, không để bọn học sinh trường nghề kia chặn đánh. Lần này tôi chịu một cú thay cậu, coi như huề nhé.”

Nghê Tuyết bất ngờ nói: “Tưởng Đông Hà, tôi sẽ sớm tìm được công việc mới.”

“Ừ.” Tưởng Đông Hà nhắm mắt lại, nói thêm: “Tìm được việc rồi thì làm cho đàng hoàng, đừng có bướng bỉnh.”

Khoảng hai tiếng sau, y tá đi đến rút kim ra khỏi tay Tưởng Đông Hà rồi dán băng cá nhân lại.

Trước khi y tá đến, Tưởng Đông Hà đã chợp mắt được một lát, nhưng khi y tá rút kim, hắn tỉnh dậy và nhận ra Nghê Tuyết vẫn đang giữ nguyên tư thế chống cằm. Hắn hỏi: “Nghê Tuyết, cậu không buồn ngủ à?”

“Cũng không.” Cậu đáp, chỉ có điều tay hơi tê thôi. Nghê Tuyết đổi tay khác để chống cằm tiếp.

   Trước đây mỗi khi đến giờ học, Nghê Tuyết thường hay chống cằm nghe giảng để tránh việc ngủ gật đập mặt xuống bàn. Cứ chống được tầm mười mấy phút là tay lại tê rần, đau nhức. Lúc đó cậu liền đổi tay, hết tay này đến tay kia. Sau khi tan học, mặt với tay đầy những vết đỏ in hằn. Thói quen này kéo dài mãi đến tận đại học vẫn không bỏ được.

Có lẽ vì đang sốt, đầu cũng đau kinh khủng nên cảm giác mệt mỏi một lần nữa cuốn lấy toàn bộ cơ thể Tưởng Đông Hà. Chẳng mấy chốc, hắn lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Còn Nghê Tuyết cả đêm không thấy buồn ngủ chút nào. Tâm trạng của cậu cứ như một mớ bòng bong không gỡ nổi. Không biết làm gì, cậu nhìn xuống tay của Tưởng Đông Hà đang thò ra ngoài chăn, rồi đưa tay mình ra so sánh thử với hắn (Có hình minh hoạ*).

Chẳng cần phải ai nói, rõ ràng tay của Tưởng Đông Hà là một đôi tay đậm chất nam tính, mạnh mẽ, đầy cảm giác an toàn. Kích thước cũng gần giống tay cậu nhưng ngón tay dài hơn, khớp xương có phần to hơn một chút. Da hắn sậm màu hơn, móng tay được cắt ngắn gọn gàng, đầu ngón tay còn có một lớp chai mỏng.

Chẳng hiểu vì lý do gì, Nghê Tuyết lại bóp nhẹ ngón tay của Tưởng Đông Hà. Ngón trỏ của hắn bất giác động đậy như thể đáp lại cậu vậy.

Nghê Tuyết bật cười nhưng trong lòng lại chua xót.

Cậu bỗng nổi hứng nghịch ngợm, đưa tay lên chạm nhẹ vào tóc của Tưởng Đông Hà. Thường thì chỉ có Tưởng Đông Hà mới là người vò đầu cậu, cứ mỗi lần là y như rằng Nghê Tuyết lại la oai oái. Đây là lần *****ên cậu dám chạm đuôi hổ đó.

Tóc của Tưởng Đông Hà rất cứng, lại cắt ngắn nên khi chạm vào còn thấy hơi gai tay.

Người ta nói người tóc cứng thì tính cũng khó chịu. Điều này đúng với Tưởng Đông Hà quá còn gì. Ánh mắt cậu rơi xuống khuôn mặt hắn, Nghê Tuyết nhận ra rằng ngay cả khi đang ngủ, hắn vẫn có nét dữ dằn hơn người khác.

Nhưng mà… Tưởng Đông Hà thật ra rất dịu dàng.

Tất cả những gì Tưởng Đông Hà làm, hắn luôn thể hiện qua hành động, lặng lẽ quan tâm mà không nói nhiều.

Đêm đó dài dằng dặc. Trong ánh đèn mờ mờ ở hành lang bệnh viện, giữa tiếng bước chân đi qua đi lại, Nghê Tuyết bỗng nhận ra một điều quan trọng.

Giờ đây, người có thể làm mọi điều vì cậu, có lẽ chỉ còn lại Tưởng Đông Hà mà thôi.

Tưởng Đông Hà đã cho cậu ở nhờ, giúp cậu tìm việc làm thêm, còn thay cậu đỡ chai bia tối nay nữa…

Phùng Bác Thừa chơi với cậu vì gia cảnh trước đây của cậu; Chu Diên tiếp cận cậu chỉ để tìm cách lợi dụng, muốn phát triển quan hệ thể xác; giờ cậu hòa hợp với nhóm Triệu Lạc cũng chỉ vì họ cần cậu để quay video.

   Dù cậu giàu sang hay nghèo khó, chỉ có Tưởng Đông Hà là không cần gì từ cậu.

Tưởng Đông Hà chỉ làm những gì hắn cho là đúng. Dù chỉ là bạn cùng phòng, dù có cãi nhau trên tàu điện, Tưởng Đông Hà vẫn luôn sẵn sàng đứng ra bảo vệ cậu không chút do dự.

Nghê Tuyết chợt nghĩ, đáng ra cậu phải nhận ra điều này từ lâu rồi.

Cho đến tận hôm nay cậu mới chắc chắn rằng, điều cậu cố tình phớt lờ bấy lâu, điều mà cậu che đậy bằng lý do ‘ghét’ ấy thực ra chính là sự ngưỡng mộ sâu sắc trong lòng, và hơn thế nữa… là thích.

Cậu đã chắc chắn rồi, cậu thích Tưởng Đông Hà.

——————–

Tác giả:

Thật ra chỉ là hai con thú bông nhỏ ôm nhau giữa đêm thôi.

Dù đã hiểu rõ lòng mình, nhưng để tiến đến tình yêu thì còn nhiều chuyện để tính lắm.