Sáng hôm sau khi Tưởng Đông Hà mở mắt ra, hắn thấy Nghê Tuyết đang gục xuống bên cạnh giường nằm theo kiểu như trên bàn học. Cậu vẫn đang ngủ nhưng giấc ngủ không sâu. Nửa khuôn mặt vùi trong hai cánh tay, lông mày hơi cau lại, và trên lưng phủ chiếc áo khoác của hắn.
Trông cậu như một chú động vật nhỏ đang ngủ đông vậy.
Tưởng Đông Hà vươn tay ra vuốt nhẹ lọn tóc của Nghê Tuyết rơi trước trán. Vẫn mềm mại như mọi khi.
Hắn không nhịn được nhẹ nhàng xoa đầu cậu thêm lần nữa, sợ làm Nghê Tuyết tỉnh nên hành động rất cẩn thận.
Nhưng dù vậy Nghê Tuyết vẫn thức dậy.
Kỳ thật Nghê Tuyết cũng chẳng ngủ được mấy, chắc chỉ ngủ được chừng một tiếng thôi——cậu vốn đã khó ngủ rồi, cộng thêm việc vừa mới nghĩ thông suốt một chuyện lớn khiến cậu càng khó chợp mắt hơn nữa. Trong giấc ngủ ngắn đó, cậu còn mơ mấy giấc ác mộng lung tung, nên khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu đau nhức, cổ vai cũng không dễ chịu chút nào. Cậu dụi mắt, giọng khàn đặc: “Mấy giờ rồi?”
Tưởng Đông Hà lôi điện thoại từ dưới gối ra liếc nhìn: “Bảy giờ.”
“…Cũng còn sớm.”
“Dù sao cũng đang ở bệnh viện, ngủ sao ngon được.”
Ở bệnh viện, Tưởng Đông Hà thay băng và bôi thuốc cho vết thương, sau đó đo nhiệt độ cơ thể. Kết quả là 38.2 độ, còn cao hơn tối qua, chứng tỏ liều thuốc hôm qua chẳng có tác dụng gì sất.
Hai người rời bệnh viện tìm một quán ăn sáng rồi ngồi xuống trước cửa. Lúc này, thành phố đã hoàn toàn tỉnh giấc, các chủ quán ăn sáng đang bận rộn, người đi đường cũng vội vàng. Trong lúc đợi đồ ăn, Nghê Tuyết nhìn thấy một người bán khoai lang nướng gần đó. Mùa đông trước cửa Minh Nhã cũng hay có người bán khoai như vậy nhưng cậu chưa bao giờ ăn thử, thế là lại nhìn chăm chăm thêm một lúc.
Tưởng Đông Hà bắt gặp ánh mắt của Nghê Tuyết, thấy làn khói trắng bốc lên từ nồi khoai nướng tưởng chừng có thể ngửi thấy mùi thơm qua vài mét. Hắn hỏi: “Muốn ăn không?”
“Hả? Được đó.”
Thế là Tưởng Đông Hà đứng dậy đi mua một củ khoai nướng. Lúc quay lại bàn, hắn chia củ khoai thành hai nửa rồi đưa cho Nghê Tuyết một phần.
Khoai vừa ra lò còn nóng, mật chảy ra từng giọt, cắn vào thấy mềm và ngọt thơm. Nghê Tuyết tròn mắt: “Ngọt quá trời.”
“Lần đầu cậu ăn hả?”
“…Ừm.” Nghê Tuyết xúc thêm một thìa khoai cam đỏ vẫn còn bốc khói, rồi nói tiếp: “Trước đây cứ nghĩ mình không thích nhiều thứ, giờ mới nhận ra đó chỉ là định kiến thôi.”
Nói xong, cậu chợt nhận ra câu này còn có ý nghĩa khác nữa.
Dù sao thì trước đây cậu cũng nghĩ mình không thích Tưởng Đông Hà.
Hồi học cấp hai, Nghê Tuyết phát hiện mình không có cảm giác gì với con gái, những cậu con trai xung quanh cũng chẳng khiến cậu rung động. Cậu cứ nghĩ mình che giấu bí mật đó rất kỹ, không ngờ lại bị Chu Diên phát hiện.
Tuy nhiên, ‘nhận ra tính hướng của mình’ và ‘nhận ra người mình thích cụ thể là ai’ vẫn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đối với Nghê Tuyết, việc nhận ra mình thích một người từng là kẻ thù không đội trời chung trước đây là một điều hơi khó chấp nhận, nhưng cũng không đến nỗi quá khó chịu.
Đang ăn dở, điện thoại của Nghê Tuyết reo lên. Đầu dây bên kia là cảnh sát hôm qua, Tưởng Đông Hà chỉ nghe được tiếng nói mơ hồ, không rõ nội dung.
Cuộc trò chuyện diễn ra ngắn gọn chỉ vài phút là xong.Tưởng Đông Hà hỏi cậu có chuyện gì thì mặt cậu hơi đăm chiêu.
“Tên đàn ông hôm qua tên là Đường Kiệt, không phải dân bản địa của Bắc Kinh, mới chuyển tới đây vài năm nay thôi. Hắn ta có một người cô sống ở thành phố Yến, người này chính là.. chính là nạn nhân trong vụ tai nạn của Hoàn Á.”
Tưởng Đông Hà cũng nhíu mày: “Nghĩa là, Đường Kiệt muốn trả thù cậu?”
Nghê Tuyết gật đầu: “Ừm, chắc vì bố mẹ tôi cũng đã vào tù rồi… hắn ta nghĩ như vậy là chưa đủ. Sau đó lại biết tôi cũng ở Bắc Kinh, thế là bày ra trò này. Đường Kiệt khai với cảnh sát rằng hắn ta chỉ định đánh tôi một trận cho hả giận thôi.”
Tưởng Đông Hà nhấc cốc nước lên uống một hơi lớn, nhưng lông mày vẫn cau chặt. Rõ ràng hắn không hài lòng với lời khai đó: “Gã ta còn mang theo dao, nào phải chỉ đánh một trận đơn giản thế đâu. Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?!”
“Nghĩ lại cũng thấy hơi sợ thật. Nếu hôm qua tôi mà gặp hắn một mình, chuyện này có thể nghiêm trọng hơn nhiều.” Nghê Tuyết thừa nhận.
Tưởng Đông Hà ngẫm lại chuyện tối qua, hắn phải thừa nhận rằng Nghê Tuyết đã khiến hắn bất ngờ. Không ngờ cậu không chỉ cao ráo mà còn đánh đấm ra trò, Đường Kiệt hoàn toàn không phải đối thủ của cậu. Nhưng vấn đề là gã ta có mang theo vũ khí mà còn ôm hận trong lòng, nếu không có Tưởng Đông Hà ở đó thì ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra.
May mắn thay, bây giờ cả hai vẫn bình an, những tình huống giả định chỉ còn là giả định.
Tưởng Đông Hà suy nghĩ một lúc lâu rồi nói với Nghê Tuyết: “Chỗ mình ở không an toàn, đổi nhà thôi.”
“Hả? Đổi nhà?” Nghê Tuyết lưỡng lự, “Giờ tìm nhà hợp lý đâu có dễ, với lại Đường Kiệt cũng bị bắt rồi mà?”
“Hôm nay Đường Kiệt bị bắt, nhưng ngày mai có thể lại xuất hiện thêm Lý Kiệt, Triệu Kiệt hay đồng bọn của chúng.” Tưởng Đông Hà lý giải. “Khu mình ở không có cổng chính, ai cũng ra vào được, quanh nhà lại không có camera. Nguy hiểm lắm. Mà thật ra tôi đã ngán cảnh nhà xa trường rồi, tiện thể kiếm chỗ gần trường hơn luôn.”
“Nhưng mà…”
Nhưng đó vốn là nhà cậu thuê, cậu hoàn toàn không cần thiết phải đổi làm gì. Nghê Tuyết cúi đầu khẽ cắn môi, trong lòng cậu lúc này trộn lẫn nhiều cảm xúc.
Tưởng Đông Hà đưa ra quyết định này cũng thấy tiếc tiền dữ lắm——hắn đã trả tiền thuê nhà tháng này, dù ở chưa hết, chủ nhà chắc chắn chẳng trả lại đồng nào. Xem như mất tiền để yên chuyện đi. Nhưng giờ còn cách nào khác đâu? Chuyện đến nước này rồi, hắn không thể bỏ mặc Nghê Tuyết được.
Nghĩ lại mới thấy, đúng là tự mình chuốc phiền phức…
Bữa sáng trước mặt đã nguội ngắt, Tưởng Đông Hà nhanh chóng ăn hết bát hoành thánh, lau miệng rồi đứng dậy. “Vậy đi, cậu về nhà thu dọn đồ của cả hai trước đi. Cũng không có bao nhiêu đâu. Tôi còn phải dạy thêm hai ca nữa, chiều tôi về rồi chúng ta tính chuyện tìm nhà mới sau.”
Nghê Tuyết ngẩng lên ngạc nhiên: “Hôm nay cậu còn dạy à? Cậu còn đang sốt với bị thương mà…”
“Không làm thì lấy tiền đâu?” Tưởng Đông Hà bất đắc dĩ, “Tôi chỉ bị rách trán thôi chứ phải não hỏng đâu, vẫn dạy được mà.”
Một buổi dạy thêm cũng kiếm được vài trăm, ít ra cũng bù lại tiền thuốc thang tối qua.
Nghe Tưởng Đông Hà nói thế, Nghê Tuyết bỗng dưng không còn lý do nào để phản bác. Đúng là họ rất cần tiền, cậu còn hứa với Tưởng Đông Hà rằng sẽ sớm tìm việc làm thêm mới nữa.
Cả hai chia tay nhau ở ga tàu điện, Nghê Tuyết về căn nhà thuê cũ kỹ nhỏ bé rồi bắt đầu thu dọn những món đồ cần thiết vào vali của Tưởng Đông Hà. Đúng như hắn nói, chẳng có nhiều thứ để thu dọn, chỉ một lát là xong. Nhìn quanh căn phòng chỉ vỏn vẹn 33 mét vuông, Nghê Tuyết bất ngờ khi nhận ra nó cũng có thể khiến người ta cảm thấy trống trải như vậy.
Ngày nay nhiều người theo đuổi lối sống tối giản, nhưng thực chất là để tiêu xài cao cấp hơn. Còn Tưởng Đông Hà tối giản không phải vì đam mê mà vì hắn thấy chẳng cần thiết, hơn nữa còn tiếc tiền. Cuộc sống thiếu thốn từ nhỏ đã buộc hắn phải hình thành thói quen cắt giảm mọi thứ không cần thiết.
Nghê Tuyết thở dài, ngồi xuống bàn mở laptop ra. Cậu hiểu rõ Tưởng Đông Hà bị kéo vào rắc rối này cũng vì mình, chính vì thế hắn mới quyết định đổi nhà. Vậy nên trong lòng Tưởng Đông Hà, bây giờ cả hai đang cùng nhau gánh vác cuộc sống.
Tưởng Đông Hà từng bảo cậu có bệnh tiểu thư, điều này cậu không phủ nhận. Nhưng cậu cũng không thể cứ mãi nhận mà không đền đáp lại. Làm vậy chẳng khác nào ăn bám người ta? Nghê Tuyết nghĩ, nếu cậu thật sự là kiểu người như thế, thì cần gì phải chọn một người trắng tay như Tưởng Đông Hà?
Cậu tự nhủ, nếu Tưởng Đông Hà đã cố gắng đến vậy, thì cậu cũng phải chứng minh rằng khi cả hai ở bên nhau, cuộc sống này sẽ càng ngày càng tốt hơn.
——————–
Hai người cùng nhau sống tốt là quan trọng nhất. (Nghê Tuyết độc thoại nội tâm: Thật ra ăn bám Tưởng Đông Hà cũng không tệ lắm đâu…)
Tác giả: Về chuyện tình cảm của hai người thì thật khó nói hết chỉ trong vài câu. Dù sao, cả cuốn truyện cũng chính là để kể về quá trình đó, và cuối cùng chắc chắn là hai bên cùng rung động và yêu nhau.