Học sinh Dương Tiêu mà Nghê Tuyết đang dạy kèm đã đăng ký kỳ thi ngôn ngữ vào cuối tháng mười. Ba ngày sau có kết quả, Dương Tiêu đạt được số điểm mong ước từ lâu. Cô bé phấn khởi báo tin vui cho Nghê Tuyết, cậu cũng mừng lây vì điểm số này không chỉ chứng minh năng lực giảng dạy của cậu mà còn hỗ trợ việc kinh doanh của cậu nữa.
Điểm của Dương Tiêu giờ đã đủ giúp cô bé ứng tuyển vào bất kỳ trường nào trong tầm với. Trở lại giọng điệu vui vẻ ban đầu, cô bé tiếc nuối nói, “Tiếc là không được học với thầy nữa rồi, nhưng em sẽ giới thiệu bạn bè đến học với thầy ạ.”
“Ừm, được thôi.” Nghê Tuyết gật gù, suy nghĩ rồi nói thêm, “Nếu em cần giúp viết bài luận thì cứ tìm anh. Anh còn đáng tin hơn cả mấy trung tâm tư vấn du học nữa.”
“Ôi vãi…” Dương Tiêu cười phá lên, “Thầy đúng là chẳng bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền nào nhỉ!”
Cậu học được điều này từ Tưởng Đông Hà chứ ai.
Nghê Tuyết nhớ lại trước đó cũng từng nói câu y chang với Tưởng Đông Hà.
Lúc ấy hắn đã đáp lại thế nào nhỉ?
Cậu lại bắt chước kiểu nói điềm đạm của hắn, “Kiếm tiền mà, có gì mất mặt đâu.”
Ai mà lại chê mình kiếm được ít tiền chứ.
Kể từ khi Nghê Tuyết quyết tâm muốn cải thiện cuộc sống của mình và Tưởng Đông Hà, cậu đã dốc sức làm việc, bỏ ngoài tai mọi chuyện không liên quan. Hiện tại, tính kỹ ra, cậu còn dư dả hơn Tưởng Đông Hà nữa, bởi mỗi tháng hắn đều sẽ gửi một khoản tiền cố định về cho gia đình, còn cậu thì không. Nghê Tuyết quyết định để dành số tiền đó phòng khi cần dùng đến.
Ngoài ra, cậu cũng nhận ra mình không còn tiêu xài phung phí như trước. Nếu hồi trước cậu mua sắm chẳng mảy may nhìn giá, cứ quẹt thẻ rồi dư bao nhiêu cũng kệ, thì giờ đây chẳng còn ham muố.n nhiều, lại còn biết so sánh giá cả nữa.
Tháng mười một đến, lúc này đang ở giữa kỳ giữa kỳ thi và thi cuối kỳ nên sinh viên cũng thoải mái hơn chút. Nhưng số sinh viên đó không bao gồm Tưởng Đông Hà——Triệu Lạc đang chuẩn bị cho một dự án khởi nghiệp để tham gia cuộc thi vào mùa xuân năm sau và đang tìm người lập nhóm. Người *****ên cô bạn nghĩ đến là Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà, vì cả hai cùng học ở Đại học Thủ Đô với cô. Nghe qua ý tưởng của Triệu Lạc, Nghê Tuyết nhận ra đây là một dự án khá thiên về kỹ thuật, muốn tiến xa và có thành quả thì các thành viên chủ chốt tốt nhất nên học các ngành liên quan. Mà cậu thì không có chút chuyên môn nào ở mảng này, thế nên từ chối thẳng thừng. Còn Tưởng Đông Hà thì tạm thời đồng ý giúp cô ấy.
Tầm hai tuần sau, nhóm của Triệu Lạc đã đủ năm người, gồm hai sinh viên ngành máy tính, cô bạn và Tưởng Đông Hà, cùng với một đàn anh học năm hai. Nhóm họ họp online vài lần, Tưởng Đông Hà không đeo tai nghe nên Nghê Tuyết ngồi bên cũng nghe lỏm được chút chút, biết là họ muốn hắn làm trưởng nhóm. Như vậy, tên của Tưởng Đông Hà sẽ đứng đầu trong danh sách thành viên.
Nghe tới đây Nghê Tuyết thấy mệt thay cho hắn. Họp xong, cậu hỏi hắn, “Tôi biết là Triệu Lạc rất đáng tin, nhưng ngoài cô ấy ra thì mấy người còn lại có người nào kiểu làm biếng không? Chỉ cần có ai không đàng hoàng thì cậu đừng có dính vào cái đống lộn xộn đó.”
Bình thường Nghê Tuyết không để tâm nhiều chuyện lắm, nhưng nếu đã là việc cậu đụng tay vào thì cậu muốn làm thật tốt trong khả năng mình. Dù đây là dự án của Tưởng Đông Hà chẳng liên quan gì tới cậu, nhưng cậu cũng không muốn nhìn hắn tốn công mà không được gì xứng đáng.
“Triệu Lạc rất có năng lực, chọn người cũng khá, hai người bên khoa máy tính đều là dân làm việc chăm chỉ,” Tưởng Đông Hà ngẫm nghĩ, “Thực ra ban đầu chỉ có bốn người này, còn Lương Thần Tùng——à, đàn anh năm hai ấy, mới đây tự tìm đến, nhưng tôi với anh ta không tiếp xúc nhiều nên cũng không rõ.”
Nghê Tuyết gật gù: “Ừm, nghe có vẻ ổn đấy.”
Nhưng rồi Tưởng Đông Hà nhìn lại cuộc trò chuyện, có vẻ hơi ngộ ra điều gì đó rồi đưa tay gãi gãi dưới cằm Nghê Tuyết, y hệt cái cách hắn thường đùa nghịch với mấy con mèo hoang trong khu dân cư. Tưởng Đông Hà nhìn cậu nói với giọng dịu dàng: “Không sao đâu, đừng lo cho tôi.”
Gần đến mùa thi cuối kỳ, Nghê Tuyết có vài môn kết thúc sớm vì chỉ cần nộp bài luận. Trong đó, cậu là lớp trưởng của một môn học do một giáo viên người nước ngoài đứng tuổi dạy. Cô giáo không giỏi tiếng Trung lắm nên giao cho cậu việc truyền đạt thông tin ngắn gọn cho lớp và nhận bài luận in từ các bạn vào tiết cuối.
Cậu ngồi ở hàng đầu lớp, nhận và sắp xếp các bài luận của mọi người. Chuông tan học vang lên, Nghê Tuyết ở lại lớp sắp xếp bài luận theo số thứ tự, đếm lại thì phát hiện còn thiếu một bài.
Cậu quay lại nhìn quanh lớp và thấy một nam sinh vẫn còn ngồi ở hàng ghế cuối. Cậu bạn ấy đứng dậy, cầm bài luận tiến về phía cậu.
Không biết có phải Nghê Tuyết tưởng tượng không, nhưng lúc nhận bài từ cậu bạn đó, cậu thấy hình như ngón tay của bạn ấy khẽ lướt qua mu bàn tay mình.
Chuyên ngành của cậu vốn đã ít nam sinh, nên Nghê Tuyết đương nhiên có chút ấn tượng về người trước mặt. Hơn nữa cậu ta còn nhuộm tóc vàng, đứng giữa đám đầu đen thì quả thật nổi bần bật.
“Bang Nghiêu, đúng không?” Nghê Tuyết lấy danh sách, đánh dấu vào tên của Bang Nghiêu.
Cuối cùng, mọi bài tập đã được thu đủ. Nghê Tuyết chuẩn bị rời khỏi lớp thì nghe Bang Nghiêu gọi với: “Nghê Tuyết, lát nữa cậu có bận gì không, mình tiện nói chuyện chút được không?”
Giờ này là ba rưỡi chiều, ăn trưa đã qua mà ăn tối thì còn lâu, đúng là cậu cũng chẳng có việc gì. Thế là Nghê Tuyết đồng ý: “Được thôi.”
Cậu nhìn Bang Nghiêu lần nữa, dù chỉ là ánh mắt thoáng qua nhưng cũng đủ để quan sát được vài nét của người đối diện.
Bang Nghiêu có nước da trắng, đường nét thanh tú, bên tai trái đeo ba chiếc khuyên bạc trơn. Cậu ta diện cả cây của thương hiệu Yamamoto Yohji trông ngầu như diễn viên. Hai người rời lớp cùng nhau nhưng Bang Nghiêu không nói gì ngay mà dẫn Nghê Tuyết đến quán cà phê gần tòa giảng đường.
Họ ngồi ở chiếc ghế ngoài cửa quán, nhân viên mang tới hai cốc nước chanh miễn phí. Nghê Tuyết không khỏi ngạc nhiên, tự hỏi không biết cậu ta định nói gì mà phải làm đến mức trang trọng thế này.
Bang Nghiêu mở lời: “Cậu cũng là người tỉnh XX hả?”
Cả hai đều cùng lớp, hồi đầu học kỳ, trường thu thập thông tin cơ bản của sinh viên nên việc Bang Nghiêu biết quê Nghê Tuyết cũng không có gì lạ.
“Ừ, đúng. Sao thế?”
“Thì ra là đồng hương,” Bang Nghiêu nói, “Với lại mình nhớ cậu là người thành phố Yến nhỉ? Nhà mình gần đó, biết đâu kỳ nghỉ đông có thể đi cùng nhau.”
Nghe đến đây thì chẳng có gì bất thường. Chỉ là, Nghê Tuyết cũng không định về lại thành phố Yến, nơi đó chẳng còn nhà của cậu nữa. Nói thật với Bang Nghiêu, cậu đáp: “Xin lỗi nhé, nghỉ đông này tôi không về. Bạn có thể hỏi trong nhóm đồng hương xem có ai muốn đi chung không.”
“Ồ, vậy à.” Bang Nghiêu hơi tiếc nuối, nhếch môi cười rồi cầm cốc nước chanh lên uống. Rồi cậu ta nhìn cậu, ánh mắt nhẹ bẫng pha chút mơ hồ, nói bằng giọng cũng nhẹ hẫng, “Nghê Tuyết, thật ra mình cũng hơi thích cậu. Từ đầu kỳ học mình đã chú ý tới cậu rồi, nhưng lúc đó không dám nói vì sợ cậu hoảng.”
Vậy cậu cũng biết lựa thời điểm ghê nhỉ, đợi đúng kỳ thi cuối kỳ để quấy rối tâm trí người ta… Nghê Tuyết chỉ có thể cầm cốc lên uống một ngụm. Thật ra không còn động tác nào khác giúp cậu trông đỡ ngại hơn trong tình huống này.
Từ nhỏ đến lớn, số lần con gái tỏ tình với Nghê Tuyết cũng không ít, cậu cứ tưởng mình có kha khá kinh nghiệm trong vụ này rồi. Nhưng mà bị người cùng giới tỏ tình đúng là một cú sốc tâm lý mạnh. Cái tên Chu Diên trước đó đã là một màn kịch lớn, lại còn lấn tới sỗ sàng… cái tên Bang Nghiêu trông cũng na ná vậy đó.
Vậy nên cũng chẳng trách Nghê Tuyết có phòng bị, là cái kiểu một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng đúng chuẩn.
Nghê Tuyết: “…Thật ra bây giờ bạn cũng khiến tôi hơi sợ rồi đó.”
“Đừng sợ mà, tỏ tình với người mình có hứng thú là chuyện bình thường thôi,” Bang Nghiêu vẫn cười cười, “Mà không phải cậu cũng thích một người đó sao? Cái anh đẹp trai đến tìm cậu mấy lần ấy, cậu có cảm tình với anh ấy chứ gì?“
Nghê Tuyết phản bác ngay lập tức, “Không, bạn hiểu lầm rồi. Tôi không thích cậu ấy.”
Thật ra là có, nhưng lúc này Nghê Tuyết không đời nào để lộ ra đâu, ít nhất là khi Tưởng Đông Hà còn chưa hay biết. Nhưng sao Bang Nghiêu nhìn ra được nhỉ… chẳng lẽ lại là gaydar thần sầu?
Bang Nghiêu: “Mình đã nói đó là ai đâu mà.”
“Mới có mỗi người đó đến tìm tôi thôi, chứ không bạn nói ai?” Nghê Tuyết nhìn thẳng vào Bang Nghiêu, “Rốt cuộc bạn muốn nói gì đây?”
“Mình nói hết rồi đấy thôi, mình thích cậu,” Giọng cậu ta nhàn nhạt nhưng tốc độ vừa phải, có vẻ như cậu ta rất thản nhiên, “Còn anh chàng kia thì nhìn thôi là biết thẳng băng rồi. Đã thế sao cậu không quên đi, có khi nên mở lòng hơn để quen thêm bạn mới, mình có thể giới thiệu cậu với vài người mà. Thêm WeChat của mình đi, lúc nào cũng có thể tìm mình, mình luôn sẵn lòng đó.”
——————–
Tưởng Đông Hà gãi cằm mèo, mèo vui.
Người lạ kỳ quặc tỏ tình với mèo, mèo hoảng.