Dưới ánh mắt dõi theo của Bang Nghiêu, Nghê Tuyết đành chấp nhận yêu cầu kết bạn WeChat của cậu ta để tránh cả hai ngượng ngùng, căng thẳng thêm.
Nghê Tuyết tự nhủ sẽ không bao giờ chủ động nhắn tin cho Bang Nghiêu, nếu cậu ta dám làm phiền thì cậu cũng sẽ lập tức xóa bạn ngay.
Sau khi kết bạn, Bang Nghiêu không liên lạc thêm nữa, đúng ý Nghê Tuyết, thế là cậu cũng dần dần gạt luôn chuyện này ra sau đầu.
Điều bất ngờ hơn là ngay lúc ấy Nghê Tuyết lại nhận được tin nhắn từ cô ruột của mình.
Gia đình cậu không có nhiều người thân, cũng vì thế nên sau biến cố của bố mẹ, cậu gần như không còn ai bên cạnh để nhờ vả. Trước khi cậu nhớ được chuyện gì, ông bà nội và ông bà ngoại đã lần lượt qua đời; mẹ thì không có anh em, chỉ còn một người cô bên bố, cô ruột lại sống ở Úc nhiều năm. Nghê Tuyết chỉ gặp cô ruột khi còn nhỏ nên ký ức về cô đã phai mờ từ lâu, chỉ nhớ loáng thoáng đó là một người phụ nữ trẻ trung, tính tình sôi nổi, từng cưng chiều Nghê Tuyết hết mực, xem cậu như búp bê, hết thay quần áo lại chụp ảnh đủ kiểu.
Khi lớn lên, tuy vẫn còn giữ liên lạc nhưng do không ở cùng đất nước thành ra cả hai chẳng mấy khi nói chuyện. Vào dịp lễ Tết, Nghê Tuyết chỉ nhắn tin hỏi thăm chứ ít trao đổi gì nhiều. Không ngờ cô Nghê Hiểu Viên lại đột nhiên gọi video cho cậu. Qua màn hình, cô ngắm nhìn cháu trai mà cảm thán, bảo rằng bao nhiêu năm không gặp mà cậu đã lớn thế này. Cô cũng giải thích rằng mãi đến sau này mới biết về biến cố của anh trai mình và chị dâu, cảm thấy rất có lỗi. Cuối cùng, cô ngỏ ý mời Nghê Tuyết sang Úc sống cùng cô để học hành tiếp, và cô sẵn sàng chi trả mọi chi phí học tập cho cậu.
Nếu lời mời này đến vào mấy tháng trước thì chắc Nghê Tuyết sẽ không do dự mà nhận ngay, xách ba lô lên và bay sang Úc. Nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác… cậu đã có một cuộc sống ổn định bên cạnh Tưởng Đông Hà, có thêm bạn bè mới, và cũng sắp kết thúc kỳ học *****ên tại Đại học Thủ Đô. Bảo cậu bỏ lại mọi thứ để ra đi, quả thật cậu không nỡ. Dù vậy, lời mời của Nghê Hiểu Viên ngay lúc này cũng khiến cậu động tâm ít nhiều.
Nghê Tuyết không trả lời cô ruột ngay mà nói sẽ cân nhắc kỹ rồi báo lại sau.
Sau cuộc gọi, người *****ên cậu nghĩ đến lại là Tưởng Đông Hà. Đến giờ, điều này đã thành thói quen của cả hai, Sau chuyện của Đường Kiệt, mỗi khi có gì quan trọng là cậu và hắn đều chia sẻ và bàn bạc cùng nhau.
Thật ra chỉ sau khi ngắt cuộc gọi, Nghê Tuyết cũng đã ngầm biết rõ mình muốn gì——cán cân trong lòng vẫn nghiêng về việc ở lại thành phố này, ở lại Đại học Thủ Đô, tiếp tục cuộc sống bình lặng hiện tại.
Nhưng dù vậy, việc cậu kể lại với Tưởng Đông Hà cũng chỉ để nghe hắn níu kéo vài câu mà thôi.
Vậy nên sau bữa tối hôm đó, Nghê Tuyết liền kể lại với Tưởng Đông Hà rồi nhìn hắn, chờ xem hắn sẽ phản ứng thế nào.
Tưởng Đông Hà nghe chăm chú, im lặng một lúc rồi hỏi: “Cô ruột của cậu giờ bao nhiêu tuổi rồi, định cư ở thành phố nào bên Úc?”
Nghê Tuyết đáp: “Hình như là ba mươi lăm tuổi, không chồng không con, sống ở Melbourne.”
Tưởng Đông Hà suy nghĩ giây lát rồi nói: “Về phía cậu thì đây là lựa chọn không tồi, tôi nghĩ cậu cũng có thể cân nhắc.”
Không nhận được câu trả lời như mong đợi, Nghê Tuyết ngạc nhiên thốt lên: “Hả? Ý cậu là gì?”
Tưởng Đông Hà bèn kiên nhẫn phân tích: “Thứ nhất, nếu cô cậu đã nói vậy thì thật sự muốn giúp đỡ cậu. Dù sao cũng là người thân, cậu sang đó cũng có cô ấy chăm lo. Thứ hai, cậu có lợi thế ngôn ngữ, nên dù đổi môi trường sống cũng dễ thích nghi. Thứ ba, nếu qua đó thì cậu không cần phải sống tằn tiện như bây giờ, mọi thứ sẽ thoải mái hơn nhiều, có khi còn gần giống cuộc sống trước kia của cậu nữa.”
Từng lý do Tưởng Đông Hà đưa ra về việc cậu nên sang Úc nghe có lý, nhưng qua tai Nghê Tuyết lại có thể hiểu theo cách khác. Cậu vốn tưởng Tưởng Đông Hà sẽ nghĩ giống mình, ai ngờ hắn còn nói nhiều như thế, lại rất giống như… muốn cậu rời đi đến thế hả?
Nghê Tuyết vốn không giỏi giấu cảm xúc, liền hỏi lại: “Tưởng Đông Hà, có phải cậu rất muốn tôi đi không?”
Tưởng Đông Hà đáp lại bằng giọng điềm tĩnh: “Nghê Tuyết, quan trọng không phải là tôi muốn hay không muốn cậu đi, mà là cậu có muốn đi hay không. Tôi chỉ đưa ra một vài gợi ý thôi, còn quyết định là nằm ở cậu.”
Nghê Tuyết: “Nhưng cả ba lý do cậu đưa ra đều có thể gói gọn thành một câu là tôi sang Úc thì lợi nhiều hơn hại.”
Tưởng Đông Hà: “Cậu nhất định phải hiểu như thế sao?”
Nghê Tuyết cau mày nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Tưởng Đông Hà, có phải cậu vẫn nghĩ tôi ở đây chỉ là làm phiền cậu không? Có phải cậu vẫn nghĩ tôi là cái thằng Nghê Tuyết trước đây lười nhác, đầy tật xấu đó?”
“Tôi không nghĩ thế.” Tưởng Đông Hà đáp, “Và điều này cũng không liên quan đến những gì chúng ta đang nói hôm nay. Do cậu suy diễn nhiều quá thôi.”
Cả hai bỗng im lặng, chẳng ai nói thêm lời nào.
Ngày hôm đó, hai người giận dỗi không vui vẻ gì, mỗi người về phòng riêng của mình và tắt hết đèn.
Nghê Tuyết chỉ thấy có gì đó như tảng đá đè nặng trên ngực mình, vừa đau lại vừa nghẹn. Chẳng lẽ Tưởng Đông Hà không thể nói một câu nhẹ nhàng như “Ở đây rất tốt mà” thôi sao? Cần gì phải lôi hết lý lẽ rồi kết lại bằng một câu lấp lửng khiến cậu như thể đang vô lý đòi hỏi vậy?
Mang theo cơn tức này, Nghê Tuyết mở ra một cuộc chiến tranh lạnh đơn phương với Tưởng Đông Hà, không chủ động nói chuyện với hắn. Tưởng Đông Hà thì cũng chẳng muốn lời mình nói ảnh hưởng đến quyết định của cậu, vẫn giữ thái độ im lặng.
Cả hai lại rơi vào thế giằng co, chỉ là lần này có vẻ căng thẳng kéo dài hơn trước nhiều.
Trong thời gian đó, cả hai tình cờ gặp nhau vài lần trong trường.
Lần *****ên là vào giờ nghỉ trưa ở căn tin, cả hai vô tình cùng xếp hàng ở quầy bán canh cà chua gà bao tử heo, món mà cả hai đều thích. Lúc nhìn thấy nhau trong hàng, Nghê Tuyết quay lưng bỏ đi ngay, còn Tưởng Đông Hà chỉ đứng đó nhìn theo bóng cậu khuất dần mà thở dài.
Rõ ràng là sống cùng một nhà, tối vẫn phải gặp lại, nhưng không hiểu sao cả hai lại cứng đầu đến mức này.
Lần thứ hai là khi Nghê Tuyết nhìn thấy Tưởng Đông Hà đang thảo luận dự án với nhóm, trùng hợp là trong quán cà phê trường mà Bang Nghiêu từng dẫn cậu đến.
Tưởng Đông Hà ngồi trong cùng nhóm bốn người nữa, hoàn toàn không biết Nghê Tuyết đang ở ngoài cửa. Qua lớp kính, cậu thấy không khí bên trong vui vẻ, thoải mái, ai nấy đều cười nói rôm rả. Không biết là ai vừa nói gì, tất cả liền bật cười ha hả. Thậm chí Triệu Lạc còn cười ngặt nghẽo, vỗ nhẹ vai Tưởng Đông Hà. Hắn cũng mỉm cười, khóe miệng khẽ cong lên.
Ngay khoảnh khắc ấy, cơn tức nghẹn trong lòng Nghê Tuyết càng mạnh mẽ hơn, xen lẫn một cảm giác đau nhói. Cậu bước nhanh qua cửa quán, nhưng rồi vẫn không khỏi nhớ lại khung cảnh mình vừa thấy. Tuy nhiên… quán cà phê này cũng khiến cậu chợt nhớ tới Bang Nghiêu, và cả câu mà cậu ta từng nói với cậu.
“Thêm WeChat nhé, lúc nào cũng có thể liên lạc, mình luôn sẵn lòng mà.”
Ngay lúc đó, Nghê Tuyết muốn thử xem lời Bang Nghiêu nói có thật hay không.
Cậu lôi điện thoại ra, kéo xuống mãi trong danh bạ WeChat mới tìm thấy avatar của Bang Nghiêu.
Rồi nhắn một tin.
[Bé mèo Tart su kem: Đã bảo là luôn sẵn lòng mà, giờ qua đây đi cùng tôi giải sầu đi.]
——————–
Tác giả: Đoán xem thực ra anh Tưởng nghĩ gì nào! (Đưa mic cho mọi người nhé!)