Bệnh Tiểu Thư

Chương 34: Vậy nên hắn chọn cách im lặng



Bang Nghiêu vừa nghe máy cho Nghê Tuyết mà vô tình bật loa ngoài, nên đứng bên cạnh cậu ta cũng nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện giữa Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà.

Bang Nghiêu vốn đã giỏi quan sát, chỉ cần dùng ngón chân nghĩ thôi cũng đoán ra Tưởng Đông Hà là anh chàng từng đứng chờ Nghê Tuyết ngoài lớp, và rõ là Tưởng Đông Hà đang rất lo cho cậu. Dù không biết hai người có khúc mắc gì, nhưng nghe qua lại tưởng đang tán tỉnh thả thính nhau không ấy, khiến một người ngoài cuộc như Bang Nghiêu cũng thấy nổi da gà. Chắc chắn là cứ để Tưởng Đông Hà tới đón Nghê Tuyết là phương án hợp lý nhất rồi.

Thế nên Bang Nghiêu lên giọng: “Ở bar xx.”

Quán bar thì vẫn quá ồn, Tưởng Đông Hà nghe không rõ, chỉ phân biệt được là có người khác trả lời nên đáp: “Làm phiền cậu gửi địa chỉ qua WeChat của Nghê Tuyết cho tôi.”

Bang Nghiêu nói OK, Tưởng Đông Hà liền cúp máy.

Lúc này, Nghê Tuyết chỉ cảm thấy cơn choáng ngày càng nặng, nhưng chẳng liên quan gì đến rượu hay tiếng nhạc xập xình chói tai xung quanh cả. Cậu cũng không biết trông mình giờ ra sao, mà có lẽ cũng chẳng muốn thừa nhận rằng bản thân lại đang bồn chồn vì Tưởng Đông Hà lần nữa.

Lúc Nghê Tuyết còn đang ngáp ngắn ngáp dài, Bang Nghiêu nhẹ nhàng lấy lại điện thoại từ tay cậu, mở khung chat với ‘Tên hung dữ’ rồi gửi vị trí hiện tại qua cho hắn.

Ngay khi vừa gọi cho Nghê Tuyết, Tưởng Đông Hà đã khoác áo sẵn sàng ra ngoài, và khi nhận được địa chỉ, hắn đặt taxi ngay lập tức.

Ít nhất hắn cũng có thể yên tâm phần nào rằng Nghê Tuyết không gặp nguy hiểm, nhưng ‘không nguy hiểm’ không có nghĩa là ‘an toàn’. Hắn vẫn không bỏ qua một điều——Nghê Tuyết đang ở quán bar, say mèm, và còn có người khác bên cạnh.

Không kiềm được, hắn lại nhớ đến lần trước Nghê Tuyết say bí tỉ. Khi đó cả hai còn đang sống trong một căn hộ cũ kỹ chật chội, ngăn cách bởi một bức tường mỏng chẳng cách âm nổi. Bên ngoài là tiếng của đôi tình nhân hàng xóm đang hành sự, còn Nghê Tuyết ở trong phòng cứ xoay ngang xoay ngửa, rượu vào là quậy, khiến Tưởng Đông Hà trải qua một đêm cực kỳ mệt mỏi.

Vậy mà xem ra Nghê Tuyết đã quên hết những lần say trước, chẳng chịu trả lời tin nhắn, lại đi bar với người khác rồi còn bảo không cần hắn đến đón nữa chứ.

Xem ra cậu lớn gan rồi đấy.

Tưởng Đông Hà lạnh nhạt nhếch môi, mím môi mỏng lại thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh tanh.

Khi taxi dừng lại trước quán bar, Tưởng Đông Hà bước xuống tiến thẳng về phía cửa.

   Bên trong quán đông kín người, nhạc xập xình, ai nấy đang uốn éo theo nhịp điệu. Bị đám đông chắn ngang, Tưởng Đông Hà không thể đẩy cửa mà phải kéo ra, vừa chen vào vừa lịch sự nói, “Xin lỗi, cho tôi qua.”

Trong club, lò sưởi mở hết công suất, mọi người đều ăn mặc mát mẻ, thậm chí có người ăn mặc hở khó coi đến mức khiến Tưởng Đông Hà muốn che mờ màn hình cho đỡ nhức mắt.

Tưởng Đông Hà cảm giác như mình lạc vào động bàn tơ, chen lấn mãi mới đến được giữa sàn nhảy. Nhờ chiều cao nổi bật và đôi mắt chưa từng cần đeo kính, hắn phóng tầm mắt qua lớp khói và đèn mờ, cuối cùng thấy Nghê Tuyết đang ngồi ở quầy bar gục đầu lên tay, mắt lim dim. Ánh đèn màu làm khó nhìn rõ da cậu, nhưng Tưởng Đông Hà biết chắc mỗi khi Nghê Tuyết say, gò má cậu sẽ đỏ lựng hết lên.

Hắn bước đến chỗ Nghê Tuyết nắm lấy cổ tay cậu, dùng một lực không nhỏ.

Cơn say làm tê liệt một phần cảm giác nên lúc đầu Nghê Tuyết không thấy đau, cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ nghĩ là ai đó đang bắt chuyện——tối nay cậu ngồi đây, không xuống nhảy cũng không nói chuyện với ai, chỉ lặng lẽ uống rượu. Với gương mặt như vậy, cậu đã chẳng nhớ nổi mình nhận được bao nhiêu lời gợi ý bóng gió rồi.

Thế là cậu liền mở lời từ chối: “Tôi không nhảy đâu…”

“Nghê Tuyết, tốt nhất là cậu mở mắt ra mà xem tôi là ai.” Tưởng Đông Hà cười lạnh, “Đang dư dả thời gian nhỉ. Nếu thích, tôi mời cậu nhảy ngay bây giờ luôn nhé?”

Chỉ cần nghe hai chữ *****ên thì dù có nhắm mắt Nghê Tuyết cũng đã nhận ra ai đến. Không biết có phải ảo giác không mà cậu thấy lực tay trên cổ tay mình có vẻ tăng lên. Thế là cậu đáp sai lời, nhỏ giọng bảo: “Tưởng Đông Hà, cậu bóp đau tôi rồi.”

Tưởng Đông Hà nói thẳng: “Về với tôi.”

Bang Nghiêu vốn cũng thấy hơi ngộp với nhiệt độ trong bar. Nhưng từ khi Tưởng Đông Hà đến, không khí đã lạnh đi hẳn, mà giờ còn lạnh đến mức như sắp đóng băng. Bang Nghiêu cố xoa dịu bầu không khí, nói với Tưởng Đông Hà: “Cậu ấy chỉ uống một ly thôi, say thôi chứ không có chuyện gì khác đâu.”

Giờ Tưởng Đông Hà mới để ý đến Bang Nghiêu và Tiểu Địch đứng bên cạnh, nhớ lại giọng nói khác nghe qua điện thoại, hắn liền hỏi: “Hai cậu là ai?”

Ánh mắt của Tưởng Đông Hà không có ý xấu, nhưng lại đầy vẻ cảnh giác. Dù hai người trước mặt mặc kín đáo hơn đám đông trên sàn nhảy, nhưng cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu.

Với ánh mắt sắc bén cùng nét mặt đậm chất lạnh lùng, Tưởng Đông Hà tạo ra một sức ép mạnh mẽ. Dù Bang Nghiêu không có gì phải chột dạ hết, nhưng lại bị Tưởng Đông Hà làm cho sợ hãi vô cớ, liền trả lời: “Tôi là bạn cùng lớp với Nghê Tuyết, còn đây là một người bạn khác của tôi.”

   Tưởng Đông Hà chỉ gật đầu cảm ơn đơn giản rồi chẳng nói thêm lời nào, cũng phớt lờ luôn mấy tiếng rì rầm mơ hồ của Nghê Tuyết mà kéo cậu rời khỏi quán bar ồn ào.

Bang Nghiêu và Tiểu Địch đứng nhìn theo, ngơ ngác nhìn nhau. Tiểu Địch với tay lấy một quả cam từ đĩa trái cây, vừa bóc vừa kết luận: “Tớ nghĩ hai người này có gì đó kỳ lạ. Bạn cậu cũng vậy, với ai thì cũng lạnh lùng nhưng với anh chàng kia lại như keo dính không bằng í!”

Ăn xong múi cam, Tiểu Địch đứng dậy hỏi Bang Nghiêu, “Tớ đi nhảy đây, còn cậu định sao?”

Bang Nghiêu thở dài: “Cậu cứ nhảy đi, tớ ngồi đây làm thêm ly nữa.”

Lúc đầu, Nghê Tuyết rủ Bang Nghiêu ra ngoài làm tâm trạng cậu ta cũng phấn khởi, thậm chí còn nghĩ nhân cơ hội này có khi nào cưa đổ được cậu.

Ai dè kế hoạch chưa đâu vào đâu thì lại thành ra một cái bóng đèn to tướng.

Giờ đây chỉ còn lại một mớ cảm xúc lẫn lộn.

Đối mặt với một người say khướt thì rõ là không thể nói chuyện nghiêm túc, càng không thể bắt bẻ giải thích gì nên Tưởng Đông Hà chỉ muốn gọi taxi về rồi ngày mai tính tiếp.

Nghê Tuyết lại kéo tay hắn, giọng vẫn còn ngà ngà say, nhưng lần này là cả câu hoàn chỉnh: “Tưởng Đông Hà, đi dạo với tôi một chút được hông?”

“Đi đâu?”

“Chỉ là… đi loanh quanh thôi.” Nghê Tuyết đáp, “Giờ hông muốn ngồi xe đâu.”

Tưởng Đông Hà nhìn Nghê Tuyết, thấy áo khoác cậu khá dày thế chắc không bị lạnh. Nghĩ có khi đi một vòng hít gió còn giúp người say tỉnh táo nữa, thành ra hắn gật đầu: “Ừ, đi thì đi.”

Giữa đêm khuya, trên con phố bar vẫn rộn ràng, quán nào cũng chật cứng, còn bên ngoài thì ngược lại, vắng lặng, ánh trăng cô quạnh và vài ngôi sao lác đác, thậm chí còn không có một bóng xe qua lại. Hai người rời khỏi khu phố bar, cứ thế men theo vỉa hè mà thả bước không phương hướng.

Cơn gió lạnh luồn vào áo làm Tưởng Đông Hà bất giác kéo lại khóa áo khoác, rồi quay qua nhìn Nghê Tuyết bên cạnh. Hắn hắng giọng nhưng giọng vẫn không có vẻ gì là dịu dàng cả: “Nghê Tuyết, không nhớ tôi từng nói gì sao?”

Nghê Tuyết: “Câu nào?”

Tưởng Đông Hà: “Nếu sau này không có tôi, đừng uống rượu với người khác.”

Cậu nhớ. Nhưng nhớ thì sao chứ? Nghê Tuyết đáp: “Cậu nói gì thì tôi phải làm theo hả? Dù sao tôi cũng sắp xuất ngoại rồi, mình cũng đâu còn gặp nhau được bao nhiêu nữa.”

   “Nghê Tuyết, nói cho đàng hoàng!” Tưởng Đông Hà đột ngột dừng lại, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng nhợt của cậu, như vừa đang hỏi cung lại vừa như đang khẩn cầu. “Nghê Tuyết… cậu thực sự muốn đi sao?”

Vài hôm trước, chính hắn đã phân tích cho cậu thấy những lợi ích của việc đi Úc.

Khi đó, lời khuyên của hắn là thật lòng.

Nhưng muốn giữ cậu ở lại cũng là thật lòng.

Thật kỳ lạ, chính Tưởng Đông Hà cũng không tin nổi mình lại cảm thấy không nỡ xa Nghê Tuyết như vậy.

Hắn vẫn nhớ lúc bị Nghê Tuyết đeo bám ngay trước ký túc xá Đại học Thủ Đô, trong mắt hắn khi ấy, cậu chẳng khác nào củ khoai nóng bỏng tay, không muốn giữ dù chỉ một giây. Tưởng Đông Hà chỉ mong Nghê Tuyết có thể cách hắn càng xa càng tốt, đi đến một quốc gia ở Nam bán cầu như Úc hay thậm chí để Nghê Tuyết lái Thần Châu 5* bay lên mặt trăng thì càng hay. Nhưng vì lòng trắc ẩn và trách nhiệm, hắn vẫn để cậu ở lại đêm đó. Rồi dần dà họ đã ở chung suốt cả học kỳ. Hai người cùng trải qua bao chuyện, đôi khi tranh cãi, nhưng Tưởng Đông Hà thật sự biết ơn vì đã có những ngày tháng đó. Hắn xưa nay chẳng có mấy bạn bè, giờ bỗng dưng có người ở cạnh trò chuyện, ban đầu chỉ nghĩ là để giải khuây, nhưng dần nhận ra khoảng trống trong cuộc sống trước đây của mình đã được Nghê Tuyết lấp đầy.

*  

Nếu hắn có mang một con mèo hoang về nuôi vài tháng thì cũng sẽ có tình cảm, huống hồ đây là con người.

Hắn mong cuộc sống của Nghê Tuyết sẽ thuận lợi hơn, nhưng cũng sợ cậu thật sự sẽ rời đi Úc.

Hắn muốn nói với cậu rằng, ở lại đây là tốt rồi, nhưng lại không muốn tỏ ra ích kỷ.

Vậy nên Tưởng Đông Hà chọn cách im lặng.

“Là giả thôi.”

Nghê Tuyết bất ngờ lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người.

“Hôm qua tôi đã bảo với cô mình rồi, tôi không đi đâu.”

Dù Tưởng Đông Hà chưa nói lời nào là giữ cậu lại, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt hắn thôi là Nghê Tuyết cũng chắc chắn rằng hắn không muốn cậu rời xa rồi. Mục đích đã đạt được, nhưng Nghê Tuyết lại chẳng thấy vui.

Tính cậu vốn vậy, luôn làm bộ làm tịch, thấy chưa đủ bèn nhích tới thêm chút để hỏi chắc chắn lại lần nữa: “Tưởng Đông Hà, cậu không muốn tôi đi đúng không?”

   “Ừ, không muốn cậu đi.”

Nhưng dù cậu chọn thế nào thì hắn vẫn tôn trọng quyết định của cậu.

“Nếu vậy thì tôi sẽ không đi, và cậu cũng không được đuổi tôi đâu…” Trên con phố vắng lặng không một bóng người, Nghê Tuyết khẽ nắm lấy tay Tưởng Đông Hà, ngón tay siết nhẹ như sợ sẽ làm tan biến khoảnh khắc ấy. “Tưởng Đông Hà, chúng ta cứ mãi như thế này được không?”