Bệnh Tiểu Thư

Chương 35: Chúng ta sắp ra mắt phụ huynh rồi đúng không?



Tưởng Đông Hà là kiểu người rất giỏi trong việc tính sổ sau đó.

Nếu hắn dễ dàng bỏ qua cho Nghê Tuyết thì đó đã chẳng phải là Tưởng Đông Hà nữa rồi.

Dù hai người đã làm hòa nhưng còn vài chuyện vẫn chưa rõ ràng, hắn nhất quyết không để yên. Nghê Tuyết có thể nổi giận với hắn, nhưng vô duyên vô cớ tránh mặt hắn rồi chiến tranh lạnh thì không được!

Thứ bảy hôm đó cả hai đều không có tiết học. Tưởng Đông Hà đã chuẩn bị bữa sáng từ sớm rồi ngồi ở phòng khách, sẵn sàng đợi Nghê Tuyết để hỏi tội cho ra lẽ.

Vừa bước ra từ phòng ngủ, Nghê Tuyết đã thấy cảnh tượng quen thuộc trước mặt, trên bàn còn có hai chiếc cốc giấy. Cậu lập tức nhớ đến lần trước khi say bí tỉ, Tưởng Đông Hà đã dùng một đoạn ghi âm để chứng minh “tội trạng” của cậu, còn giở trò lừa cậu uống hai cốc nước đậu lên men.

Nghê Tuyết nghĩ thầm: Hừ, bây giờ khác xưa rồi nhé, Tưởng Đông Hà mà muốn giở trò với mình nữa thì đừng có mơ!

Dù nghĩ thì mạnh mồm vậy, nhưng ngoài miệng cậu vẫn rụt rè nói: “Tưởng Đông Hà, cái gì cũng được, đừng bắt tôi uống đậu xanh lên men nữa mà.”

“… Lần này thật sự là sữa đậu nành.” Tưởng Đông Hà không ngờ rằng thứ ám ảnh trong lòng Nghê Tuyết lại là món này, hắn còn bổ sung thêm, “Vị mè đen đó.”

Nghê Tuyết vẫn chưa yên tâm, tiếp tục hỏi dò: “Cậu không có ghi âm hay quay video gì đấy chứ?”

“Không có.”

Ồ, vậy là tối qua cậu không làm chuyện gì mất kiểm soát. Ít nhất không tới mức bốc đồng thổ lộ tình cảm với Tưởng Đông Hà. Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Đông Hà bảo Nghê Tuyết đừng căng thẳng. Hắn chỉ cười khẽ: “Cậu vô duyên vô cớ phớt lờ tôi mấy ngày trời, lúc nào cũng lảng tránh tôi, tôi còn chưa nói gì đâu. Hôm nay tôi tạm không truy cứu chuyện đó, chỉ hỏi vài câu thôi cũng đâu quá đáng đâu hả?”

Theo góc nhìn của Tưởng Đông Hà, từ khi Nghê Tuyết nhắc đến chuyện du học Úc, hai người họ như rơi vào cuộc chiến lạnh. Thật ra… cũng không hẳn là vô duyên vô cớ, chỉ là lý do cụ thể thì Nghê Tuyết không thể nói rõ cho Tưởng Đông Hà biết. Chẳng lẽ cậu phải thẳng thừng bảo: “Tôi chỉ đang dỗi thôi” sao? Đến nước này, Nghê Tuyết đành trả lời ngắn gọn: “Được rồi, cậu hỏi đi.”

Tưởng Đông Hà: “Tối qua người đó là bạn học của cậu thật à? Trước giờ tôi chưa nghe cậu nhắc đến mà.”

“Cũng mới thân gần đây thôi…” Nghê Tuyết nhận ra Tưởng Đông Hà đang ám chỉ Bang Nghiêu, “Cùng ngành, cùng lớp, quê cậu ấy cũng ở cùng tỉnh với tụi mình.”

   Tưởng Đông Hà: “Hai người thân lắm à?”

Nghê Tuyết: “Cũng bình thường thôi, quan hệ bạn học đơn thuần mà.”

Tưởng Đông Hà rất giỏi bám trọng điểm, nói thẳng: “Với tửu lượng một ly là gục của cậu, cậu rảnh rỗi sao lại đi bar với người bạn học bình thường ấy?”

Với mối quan hệ giữa Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà chỉ là bạn cùng phòng, thực ra Nghê Tuyết đâu cần phải báo cáo cặn kẽ đến vậy. Nhưng có vẻ cậu không ý thức được điều này, cứ như học sinh bị thầy cô hỏi bài, hễ Tưởng Đông Hà hỏi gì là cậu đều——trả lời một cách chi tiết từng chút một. Tuy nhiên, những câu hỏi đó lại không có đáp án chuẩn, mà chỉ là những mẩu ‘sơ sơ’ cho qua chuyện, nhờ vậy mà cậu có thể khéo léo trộn lẫn giữa sự thật và chút hư cấu, cẩn thận bảo vệ bí mật trong lòng mình.

Nghê Tuyết liền bịa ra lý do nghe rất có lý: “Tôi sắp thi tám môn cuối kỳ, áp lực lớn quá nên muốn đi uống một chút thôi.”

Lý do này cũng khá hợp lý, nhưng để đánh lừa Tưởng Đông Hà thì không dễ vậy. Dù Tưởng Đông Hà không tin, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ăn nốt bữa sáng.

Còn một chuyện nữa, Tưởng Đông Hà không nói với Nghê Tuyết.

Không biết có phải vì tối qua hắn đã tìm kiếm tên quán bar đó trên ứng dụng gọi xe không, mà sáng nay, trên một ứng dụng khác, hắn nhận được một loạt gợi ý liên quan đến quán này.

Những app giải trí này là do Nghê Tuyết tải sẵn vào điện thoại khi tặng hắn, Tưởng Đông Hà không xóa mà để lại, thỉnh thoảng cũng mở xem qua. Vừa nhấp vào biểu tượng ứng dụng, nội dung *****ên trên trang chủ đập vào mắt hắn là: Cuối cùng cũng check-in quán gay bar hot nhất Bắc Kinh, trải nghiệm cực kỳ tuyệt vời, rất đáng thử!

Ánh mắt hắn dừng lại ở tiêu đề, và thấy đúng cái tên mình vừa tìm kiếm trên ứng dụng gọi xe tối qua.

Người đăng bài còn đính kèm vài bức ảnh, Tưởng Đông Hà lướt qua từng tấm, dù tối qua hắn không rảnh mà ngắm kỹ trang trí trong quán nhưng hắn vẫn nhận ra đây đúng là nơi hắn đã đến.

Gay bar…

Tưởng Đông Hà đặt điện thoại xuống, trong lòng hắn bắt đầu đánh giá lại toàn bộ sự việc.

Không trách được hắn nghĩ nhiều——trai thẳng bình thường có ai lại tự đi vào gay bar chứ? Không biết người khác thế nào nhưng hắn chắc chắn sẽ không bao giờ. Trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh của Bang Nghiêu và Tiểu Địch, ăn mặc đúng kiểu khiến người ta dễ liên tưởng đến hình mẫu của nhóm đó… Thế còn Nghê Tuyết thì sao?

Tại sao Nghê Tuyết xuất hiện ở đó?

   Tưởng Đông Hà không tiện hỏi quá trực tiếp nên đành dò hỏi đến mức độ này thôi. Hắn nghĩ, nếu Nghê Tuyết không nói thật thì hắn cũng chẳng thể đào sâu thêm được. Mối quan hệ giữa hai người vừa mới dịu lại, hắn cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng.

Cuối cùng cũng đến kỳ thi, Nghê Tuyết phải thi tám môn, còn Tưởng Đông Hà thì bảy môn. Cả hai đều bận rộn đến tận ngày cuối cùng. Nghê Tuyết đã quyết định kỳ nghỉ này sẽ không về thành phố Yến nên hỏi Tưởng Đông Hà có kế hoạch gì không. Hắn suy nghĩ rồi đáp: “Tôi ở lại đây làm một thời gian, đến trước Giao thừa mới về nhà.”

“…Ồ.” Còn khoảng hai mươi ngày nữa là đến Tết, và khi Tưởng Đông Hà rời đi, cậu sẽ phải đón Tết một mình.

Khi chỉ còn bốn năm ngày nữa là đến Giao thừa, Nghê Tuyết lại hỏi: “Cậu đã mua vé về thành phố Yến chưa?”

“Chưa.” Tưởng Đông Hà đáp.

“Người ta nói vé trước Tết khó mua lắm mà?” Nghê Tuyết cố để giọng mình nghe không quá buồn bã, “Tưởng Đông Hà, vậy bao giờ cậu mới quay lại?”

“Tôi cũng chưa nghĩ đến. Còn lâu mới đến ngày nhập học nên chắc tôi sẽ ở nhà lâu hơn để dành thời gian với cha mẹ.” Tưởng Đông Hà nhìn vào mắt Nghê Tuyết, không hiểu sao hắn thấy cậu có vẻ hơi tủi thân. “Nghê Tuyết, có phải tôi không quay lại đâu mà.”

Nghê Tuyết mím môi, giọng lí nhí: “Tôi biết mà. À, cậu nhớ gửi lời hỏi thăm cô chú hộ tôi nhé.”

Cậu định quay lưng bước về phòng thì nghe Tưởng Đông Hà phía sau bỗng nói: “Nghê Tuyết, Tết này cậu có muốn về nhà cùng tôi không?”

Gì cơ…? Nghê Tuyết khựng lại, đầu óc còn chưa tiêu hóa nổi, “Cậu… ý cậu là về nhà cậu á?”

“Ừ.” Tưởng Đông Hà dường như khẽ cười rồi từ tốn nói: “Dù sao Tết cũng là ngày lễ quan trọng nhất trong lòng người Trung Quốc mà. Ăn Tết một mình chắc sẽ cô độc lắm.”

Việc hắn mời Nghê Tuyết thật ra không phải là suy nghĩ kỹ càng mà có lẽ chỉ là phút ngẫu hứng thôi. Nghĩ lại, dù sao hắn cũng là người chủ trì bữa cơm tất niên ở nhà, với sức ăn của Nghê Tuyết thì thêm một đôi bát đũa cũng chẳng là gì. Phòng của hắn nhỏ nhưng vẫn đủ chỗ để nhét thêm một chú mèo con như cậu ấy.

Môi Nghê Tuyết mấp máy, hồi lâu sau mới buột miệng nói một câu chẳng đâu vào đâu: “Ở chỗ cậu á?”

“Ừ, cậu có thể ở phòng của tôi.” Tưởng Đông Hà tưởng Nghê Tuyết sợ điều kiện ở đó không được tốt, giọng nói bỗng thiếu tự tin một chút, “Nhưng nhà tôi là nhà cũ, môi trường bình thường thôi, cậu chắc chịu nổi chứ? Nếu…”

   “Tôi chịu được mà.” Nghê Tuyết đáp ngay rồi lẩm bẩm phản bác, “Tôi đâu có tiểu thư vậy đâu…”

Tưởng Đông Hà: “Có, cậu tiểu thư lắm.”

Hắn phát hiện ra rằng Nghê Tuyết là kiểu người không giỏi giấu cảm xúc, hay nói đúng hơn là cậu lười giấu. Cảm xúc thế nào, cậu đều thể hiện rõ ràng trên mặt. Vừa rồi còn buồn bã, giờ đã thấy ánh mắt vui tươi rạng rỡ rồi.

Đằng đó vẫn đứng đấy, không biết nghĩ ngợi gì rồi đột nhiên thốt lên: “Tưởng Đông Hà, thế này là chúng ta sắp ra mắt phụ huynh rồi đúng không?“

Nghe thì thấy có gì đó sai sai, nhưng cũng chẳng sai lắm. Tưởng Đông Hà gật đầu: “Đúng rồi, cậu sẽ gặp phụ huynh của tôi đấy.”