Hai người lại ngồi đùa giỡn bên bàn thêm một lúc, viết thêm mấy chữ nữa. Sau đó, Tưởng Đông Hà dán đôi câu đối viết *****ên lên cửa chính, rồi chọn hai tác phẩm ưng ý từ những chữ viết để vui lần lượt dán lên cửa phòng ngủ chính và phòng phụ.
Còn cái tên Tưởng Đông Hà mà Nghê Tuyết đã viết, Tưởng Đông Hà cẩn thận giữ lại, kẹp vào một quyển từ điển trên bàn.
Tết năm nay nhà có khách, nên bữa cơm tất niên do cha mẹ Tưởng tự tay chuẩn bị. Nhưng họ cũng không định để con trai rảnh rỗi, liền bảo Tưởng Đông Hà đi gói sủi cảo——một nhiệm vụ không thể thiếu trong mọi gia đình miền Bắc mỗi dịp năm mới.
Hai người vẫn hí hoáy ở phòng khách, trong khi cha mẹ Tưởng bận rộn ở bếp, Nghê Tuyết liền tranh thủ nói nhỏ với Tưởng Đông Hà: “Này, thật ra tôi không thích ăn sủi cảo đâu…”
Xét đến việc Nghê Tuyết có một danh sách dài dằng dặc những món không thích ăn, Tưởng Đông Hà cũng chẳng buồn nhớ hết, chỉ nói: “Vậy năm nay thử mấy cái tôi gói xem.”
“Cũng được.” Nghê Tuyết ngoan ngoãn trả lời, rồi đi lấy ghế ngồi xuống cạnh Tưởng Đông Hà nhìn hắn làm.
Tưởng Đông Hà vốn là người hành sự rất chắc chắn, lại gọn gàng nhanh nhẹn. Hắn có kiên nhẫn nhưng lại dứt khoát, làm việc lúc nào cũng trôi chảy nên Nghê Tuyết rất thích ngồi xem, nhìn cách hắn làm khiến lòng cậu cũng trở nên bình yên hơn.
*****ên là trộn bột với muối và nước ấm để nhào thành khối bột. Trong lúc chờ bột nghỉ, hắn đi chuẩn bị nhân. Tưởng Đông Hà dự định làm hai loại nhân, một là hành tăm* và một là thịt heo nấm hương. *****ên, hắn xắt nhỏ cà rốt, mộc nhĩ và hẹ——bước này tuyệt nhiên không để Nghê Tuyết động tay vào, vì nếu lỡ cậu xắt trúng tay thì Tết lại phải chạy vào viện, phiền phức lắm. Trứng gà sau khi chiên lên cũng được xắt nhỏ, trộn với rau củ cắt hạt lựu, thêm chút tôm khô và miến xé nhỏ. Về gia vị, Tưởng Đông Hà theo phong cách nấu nướng cổ điển của người Trung, cho hết từ nước tương, dầu hào, bột ngọt, hương liệu mười ba vị… tất cả vào bát, mỗi thứ một chút.
*
Nhân thịt heo nấm hương cũng tương tự, ngâm nấm bằng nước sôi rồi thái nhỏ, trộn cùng thịt băm và trứng gà, rắc thêm hành lá, gia vị đầy đủ, cuối cùng rưới dầu lên và cho vào tủ lạnh.
Sau đó là bước chia bột thành từng miếng nhỏ và cán thành vỏ sủi cảo. Bước này không khó nên Tưởng Đông Hà gọi Nghê Tuyết lại cùng làm.
Tưởng Đông Hà gọi cậu: “Nghê Tuyết, lại đây.”
“Hả?”
Tưởng Đông Hà rắc chút bột khô lên bàn rồi ra lệnh: “Làm theo bước của tôi nè.”
Động tác của Tưởng Đông Hà thành thạo, vỏ sủi cảo cán ra đều và mịn, nhưng Nghê Tuyết lại không suôn sẻ như vậy. Cậu loay hoay nửa ngày vẫn chẳng ra hình thù gì rõ ràng, vỏ thì cái to cái bé, chỗ dày chỗ mỏng, nhìn chả ra làm sao.
Tưởng Đông Hà dừng lại, nhìn một lát rồi nghiêm túc hỏi: “Cậu cán vỏ kiểu gì vậy, trông như bị muỗi cắn ấy, sao giữa miếng lại phồng lên thế?”
Trước câu hỏi nghiêm khắc của thầy Tưởng, Nghê Tuyết chẳng buồn trả lời, lẳng lặng ấn xuống cố chỉnh lại.
Đáng tiếc, cứu thế nào cũng không đẹp được.
Khi hai người làm được đủ số lượng vỏ, Tưởng Đông Hà bắt đầu dạy Nghê Tuyết cách gói sủi cảo.
Tưởng Đông Hà lấy bát nhân từ tủ lạnh ra, đặt vỏ sủi cảo lên tay, gắp một đũa nhân rồi nói với Nghê Tuyết: “Tôi chỉ cậu cách gói dễ nhất nhé. Cho nhân vào xong gấp đôi miếng bột lại, bóp chặt các mép, rồi giữ miếng sủi cảo ở chỗ lòng bàn tay hai ngón này, ngón cái bên kia ấn nhẹ xuống là xong.”
Vừa nói hắn vừa làm mẫu, chỉ mấy thao tác là có một chiếc sủi cảo xinh xắn hoàn chỉnh.
Nghê Tuyết thật ra cũng chịu học hỏi, chăm chú xem một lúc là hiểu cách làm của thầy Tưởng. Nhưng có điều cậu khá vụng về. Cũng không cần đẹp đẽ gì, chỉ cần có hình dạng là được, vì dù sao ăn vào miệng cũng giống nhau cả thôi.
Giữa chừng, Tưởng Đông Hà còn khoe kỹ năng, gói vài cái sủi cảo hình lá liễu. Trong mắt Nghê Tuyết thì chỉ thấy hắn bóp một bên, bóp bên kia, thế nào lại ra hình đẹp vậy.
Nghê Tuyết nhận ra gói sủi cảo cùng Tưởng Đông Hà cũng vui lắm, giống như làm thủ công vậy. Lời giải thích của Tưởng Đông Hà gãy gọn, dễ hiểu, chỉ cần nghiêm túc học là được. Dù không đạt đến trình độ của hắn, nhưng ít nhất cũng làm được năm sáu phần.
Theo phong tục chỗ họ, sủi cảo phải để đến khuya Giao thừa mới ăn, nên sau khi gói xong đủ cho bốn người, họ chỉ nấu một phần nhỏ cho Nghê Tuyết thử trước thôi.
Khi sủi cảo sôi và nổi lên mặt nước, Tưởng Đông Hà bước tới kiểm tra, rồi bật cười không nhịn nổi. Đúng như dự đoán, tất cả mẻ sủi cảo do Nghê Tuyết gói đều rách hết. Cái thì hé một chút, cái thì nhân lộ ra hoàn toàn, vỏ và nhân nổi lềnh bềnh trong nồi, trông như một vụ phân xác từng mảnh vậy.
“Nghê Tuyết, nhìn tác phẩm của cậu kìa.” Tưởng Đông Hà nói, giọng nghe như trách móc nhưng không hề có chút nghiêm khắc nào.
“Lần đầu tôi gói mà, cậu chỉ thêm vài lần nữa là tôi sẽ giỏi thôi!” Nghê Tuyết trả lời.
Tưởng Đông Hà lấy cái vớt múc ra hai loại sủi cảo khác nhau, đưa cho Nghê Tuyết: “Thử xem tay nghề của tôi nào.”
“Được.” Nghê Tuyết gắp một miếng, nghe Tưởng Đông Hà nhắc cậu cẩn thận kẻo bỏng miệng.
Sủi cảo vừa mới vớt ra còn rất nóng, Nghê Tuyết đợi một lúc, thổi nhẹ rồi cắn một nửa.
Tưởng Đông Hà đã quen với dáng vẻ ăn uống cẩn thận của Nghê Tuyết, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Cậu bao giờ cũng ăn sủi cảo hai miếng à?”
“Chứ sao nữa?” Nghê Tuyết ngước nhìn Tưởng Đông Hà đầy ngạc nhiên: “Chứ cậu ăn một miếng hết luôn à?”
“Chứ sao nữa?”
“…Được rồi, đó là chuyện của cậu.” Tưởng Đông Hà hỏi tiếp: “Nào, thấy sao? Ngon không?”
Tưởng Đông Hà nấu ngon thật, dù không làm sinh viên giỏi ở Đại học Thủ Đô thì chắc cũng có thể làm đầu bếp. Nghê Tuyết nghĩ bụng.
Miệng còn đầy sủi cảo, Nghê Tuyết vừa nhai vừa gật đầu lia lịa: “Ngon! Cậu gói ngon thật!”
Tưởng Đông Hà khẽ cười.
Dù chỉ là hai loại nhân đơn giản, nhưng với Nghê Tuyết, sủi cảo của Tưởng Đông Hà lại có hương vị đặc biệt hơn hẳn. Đứng ở bàn bếp, cậu ăn một lèo hết sáu cái.
Lúc đầu Tưởng Đông Hà không để ý, nhưng rồi nhớ đến bụng dạ hạt dẻ của Nghê Tuyết, hắn phải lên tiếng ngăn lại: “Được rồi, tí còn ăn cơm tất niên nữa đó.”
Vì có Nghê Tuyết đến chơi nên cha mẹ Tưởng chuẩn bị một bàn đầy món ngon: nào là sườn xào chua ngọt, cánh gà coca, gà xào cay, rồi món chay có củ sen nhồi đậu nếp, tôm xào măng tây, cải rổ xào, còn có món trộn đậu phụ trứng bắc thảo, từng món từng món được bày ra bàn. Nghê Tuyết tưởng chừng bấy nhiêu đã là hết, nhưng mẹ Tưởng lại từ bếp bưng ra thêm một bát canh sườn củ sen, còn cha Tưởng mang một đĩa cá thát lát nấu canh chua Tứ Xuyên.
Có người say xe, có người say sóng, cũng có người sợ máu, mà Nghê Tuyết ngồi trước bàn ăn, cậu tự dưng thấy mình đang bị chóng mặt với đồ ăn.
Tưởng Đông Hà bật chiếc TV cũ của nhà——cái TV khá hiện đại được mua từ hồi hắn vào cấp hai, thật ra chẳng mấy khi bật lên, chỉ có dịp Tết mới lấy ra xem chương trình Gala Tết.
Mẹ Tưởng nhiệt tình gắp thức ăn cho Nghê Tuyết, chỉ chốc lát đã chất đầy một bát, miệng còn nhắc: “Tiểu Tuyết à, thử mấy món này đi con, ăn nhiều vào nhé, con với Đông Hà đều cao mà gầy, cô cứ sợ hai đứa ở trường không ăn uống đầy đủ, hoặc ăn uống không ngon.”
“Con với Đông Hà ở trường ăn uống tốt lắm ạ, trường con căn-tin nấu cũng ngon,” Nghê Tuyết cười đáp, “Thật ra con cũng có da có thịt, chỉ là mặc đồ không lộ ra thôi ạ.”
Cậu ngước mắt tìm đồng minh của mình, ánh nhìn rơi về phía Tưởng Đông Hà rồi hỏi: “Đúng không, Tưởng Đông Hà?”
Tưởng Đông Hà cũng không rõ cậu hỏi câu nào trong hai ý trên, liền gật đầu trả lời cho cả hai: “Đúng ạ, đồ căn-tin trường ngon, mà Nghê Tuyết cũng có cơ bắp, chỗ nào cần có đều có hết.”
Thân hình của Nghê Tuyết được duy trì nhờ ý thức giữ gìn vẻ ngoài rất nghiêm ngặt của cậu——dù cậu không mấy hứng thú với thể thao, nhưng để giữ dáng, cậu đều đặn đến phòng gym mỗi tuần.
Ông bà ta đều nói là ‘Có qua có lại’, Nghê Tuyết đã nhiều lần thử chạm vào ngực và bụng của Tưởng Đông Hà để khám phá nhưng hiếm khi thành công. Nhưng cậu là người rộng lượng, không chấp nhặt với Tưởng Đông Hà.
Nhân lúc cha mẹ Tưởng đang chú ý nghe người dẫn chương trình trên TV, Nghê Tuyết liền lén lại gần Tưởng Đông Hà nói thầm: “Tưởng Đông Hà, hay để tôi cho cậu thử sờ thử của tôi nha?”