Nghê Tuyết thường chẳng mấy nghiêm túc, lời nói thì cứ bông đùa và không mấy đứng đắn, điều này Tưởng Đông Hà sớm đã hiểu rõ——đứa nhỏ này dường như rất có hứng thú với cơ thể của hắn, luôn tìm đủ cách để đụng chạm.
Nếu là trước đây thì Tưởng Đông Hà chẳng hề nghĩ nhiều. Hắn đâu suy nghĩ quanh co làm gì, chỉ nghĩ Nghê Tuyết thích dính người nên mới hay có những hành động này thôi. Nhưng từ sau khi biết Nghê Tuyết và Bang Nghiêu đã ghé quán gay bar nổi tiếng nhất Bắc Kinh, thì những động chạm nhỏ nhặt của cậu bỗng chốc trở nên đáng nghi ngại, khiến Tưởng Đông Hà không khỏi bận tâm nhiều hơn.
Nếu có chút kinh nghiệm yêu đương thì hắn sẽ hiểu hiện tượng khoa học này có tên là thả thính.
Giờ phút này, Nghê Tuyết trên bàn ăn lại bất ngờ đưa ra một lời mời mang tính ám chỉ, thật sự khiến tim Tưởng Đông Hà bỗng loạn nhịp.
Tuy vậy, hắn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh: “Nghê Tuyết, lo ăn cơm đi.”
“Cậu lại hung dữ với tôi…” Nghê Tuyết phụng phịu rồi cầm đũa lên ăn tiếp. Đêm nay, cậu ngoan ngoãn đến lạ. Mẹ Tưởng gắp cho món gì là cậu đều ăn hết, còn vượt cả sức ăn bình thường của mình.
Ngồi ngay bên cạnh, Tưởng Đông Hà sớm nhận ra Nghê Tuyết bắt đầu có dấu hiệu ngán ăn rồi.
Hắn sợ cậu ăn quá no khó chịu nên lặng lẽ gắp bớt thức ăn ra khỏi bát cậu, rồi quay sang mẹ nhắc: “Mẹ ơi, cứ để Nghê Tuyết tự gắp thôi ạ, ăn no quá không tốt cho sức khỏe đâu.”
Cả nhà đã no nê, lòng cũng đã đầy ắp nên ai nấy cũng không còn tập trung vào đồ ăn nữa. Trên TV, chương trình Tết đang đến phần kịch hài thúc đẩy sinh nở. Kiểu tiết mục này mỗi năm đều có, Nghê Tuyết nhìn mà phát chán——Nhưng vì đang ở nhà Tưởng Đông Hà, cậu không tiện cầm điện thoại ra nghịch mà phải cố ngồi xem vài câu rồi lại càng thêm khó chịu.
Tiết mục thúc đẩy sinh nở như mở đường cho chủ đề của các bậc cha mẹ, và dù mẹ Tưởng chưa đến mức giục hắn đi tìm người yêu ngay, bà bắt đầu hỏi dò: “Đông Hà à, vào đại học rồi có bạn gái chưa?”
Cha Tưởng chen vào: “Bà hỏi thế đột ngột quá, có mà cũng không dám nhận đâu.”
“Sao lại không dám chứ?” Mẹ Tưởng trừng mắt nhìn cha Tưởng, “Nhà mình luôn ủng hộ Đông Hà yêu đương cơ mà!”
“Cũng đúng,” Cha Tưởng tiếp lời, “Đông Hà này, có thích cô gái nào thì phải bạo dạn theo đuổi đi. Con đâu có kém ai, mắt nhìn người chắc chắn cũng không tệ.”
Mẹ Tưởng có vẻ hơi thiên vị con trai nên vội bổ sung: “Chứ sao, Đông Hà nhà mình được cả mặt mũi lẫn trí tuệ, tuy nhà mình không giàu có, nhưng tuyệt đối không để con dâu phải chịu thiệt.”
Thấy tình hình hai vị phụ huynh sắp chuyển qua màn sắp xếp xem mắt, Tưởng Đông Hà vội lên tiếng: “Con chưa có yêu đương gì ở trường đâu. Với lại, con mới mười tám thôi mà, vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó. Hai người bớt lo đi ạ.”
“Hây da, nhưng sau này con cũng phải lập gia đình thôi,” Mẹ Tưởng nói, “Lo trước thì cũng đâu thiệt gì, lỡ sau này con bận rộn công việc thì để mẹ trông cháu cho.”
Thật ra Tưởng Đông Hà không thích nghe cha mẹ nói về mấy chuyện này, nhưng ngày đoàn tụ không thể tránh khỏi, đành tìm cách chuyển chủ đề.
Vậy là hắn đứng dậy đi lấy vài lon bia Tsingtao mà hắn và Nghê Tuyết mua mấy hôm trước.
Hắn mở lon bia rồi rót vào cốc của từng người: “Mọi người cũng no rồi, uống chút bia tiêu cơm nhé.”
Hắn không đổ bia vào cốc mình mà mở một lon khác, rồi im lặng uống một ngụm lớn.
Cha Tưởng ngẫm nghĩ, nói một câu mang phần cảm thán: “Nhưng chuyện con cái cũng phải cẩn thận, như nhà mình thế này… chẳng phải tốt lắm rồi sao?”
“Nhà mình chẳng qua là gặp may thôi.” Mẹ Tưởng đáp.
Có lẽ vì xem Nghê Tuyết là bạn thân của Tưởng Đông Hà nên họ không ngại khi nhắc đến chủ đề này trước mặt cậu.
Nghê Tuyết vốn chẳng nên hiểu ý họ, nhưng tình cờ cậu lại từng nhìn thấy giấy chứng nhận nuôi con trong ngăn kéo bàn học của Tưởng Đông Hà.
Cậu gần như chắc chắn rằng Tưởng Đông Hà không phải con ruột của cha mẹ Tưởng.
Nhưng điều này chẳng hề quan trọng——ai cũng nhìn ra gia đình này hòa thuận và yêu thương nhau thế nào, câu nói “nhưng con rồi sẽ phải lập gia đình” của mẹ Tưởng như một mũi kim nhỏ khẽ đâm vào tim Nghê Tuyết.
Phải rồi, Tưởng Đông Hà có thể chưa nghĩ đến yêu đương nhưng không có nghĩa hắn sẽ sống độc thân. Theo tiêu chuẩn thông thường, rồi hắn sẽ yêu, kết hôn và sinh con, giống như kỳ vọng của cha mẹ hắn, và có một gia đình trọn vẹn. Tưởng Đông Hà là kiểu người xứng đáng có một cuộc đời hạnh phúc theo ý nghĩa ấy. Đó là điều hắn nên có, vậy mà cậu đã từng mơ tưởng phá vỡ điều đó.
Giả dụ… giả dụ như họ thực sự có thể trở thành một đôi, Nghê Tuyết sẽ đối mặt thế nào với cha mẹ Tưởng? Họ sẽ nhìn cậu thế nào?
Cha mẹ Tưởng chỉ là những bậc phụ huynh bình thường, với trái tim yêu thương con, mong ước duy nhất là con trai có thể thành gia lập nghiệp, họ đâu có sai. Nếu một ngày nào đó Tưởng Đông Hà đi ngược lại con đường định sẵn ấy, liệu họ có chịu đựng nổi cú sốc đó không?
Nghê Tuyết bỗng thấy lòng rối bời, không dám nhìn thẳng vào mắt cha mẹ Tưởng. Cậu đâu có gì phải hổ thẹn, giữa cậu và Tưởng Đông Hà chỉ là bạn cùng lớp, cùng phòng mà thôi, những suy nghĩ trên chỉ là do cậu tự đa tình mà thôi.
Nhưng cậu không thể phủ nhận rằng mình chính là kẻ ôm lòng mưu đồ, cậu thực sự muốn có Tưởng Đông Hà một cách trọn vẹn.
Mẹ Tưởng cầm cốc bia lên nhấp một ngụm rồi chuyển đề tài, hỏi Nghê Tuyết: “Tiểu Tuyết, con trông dễ mến thế này, chắc có người yêu rồi nhỉ?”
Ánh nhìn đổ về phía Nghê Tuyết không chỉ là của cha mẹ Tưởng mà còn có cả Tưởng Đông Hà.
Nghê Tuyết thành thật đáp: “Dạ không đâu cô ạ, con chưa từng yêu ai hết.”
“Xem ra thời đại thay đổi rồi nhỉ,” Mẹ Tưởng cảm thán, “Hồi trước đừng nói đến nắm tay, trai gái đứng gần nhau là ngại đỏ mặt rồi, thế mà lại tò mò về chuyện đó vô cùng. Còn bây giờ thì mở lòng thoải mái hơn nhưng lại ít chú ý đến chuyện đó.”
Cha Tưởng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừ, chuyện này cứ để tùy duyên thôi, chúng ta cũng không cần lo lắng.”
Tưởng Đông Hà thở phào, tu một hơi hết lon bia rồi hưởng ứng rất nhiệt tình: “Đúng rồi, giờ vẫn cứ tập trung vào việc học thôi ạ.”
Tối nay, Nghê Tuyết vẫn nhớ rõ khả năng uống kém của mình nên không dám quá chén. Cậu chỉ nhấp môi đôi chút rồi thôi, nhưng ngược lại, Tưởng Đông Hà uống khá nhiều, các lon bia rỗng dưới sàn không biết từ lúc nào đã xếp thành hàng dài.
Đến gần nửa đêm, đĩa sủi cảo nóng hổi được mang lên bàn. Mặc dù ai nấy đều đã no nê với bữa tối nhưng mọi người vẫn cố ăn một hai miếng để lấy may. Vừa qua mười hai giờ, họ cụng ly, chúc nhau một năm mới an lành.
Cha mẹ Tưởng vốn quen dậy sớm, nay cũng thức khuya hơn ngày thường nên đã bắt đầu thấm mệt, thế là hai vợ chồng về phòng nghỉ ngơi trước. Nghê Tuyết với Tưởng Đông Hà thu dọn nhanh gọn phòng khách và bàn ăn rồi cũng lui về phòng ngủ của hắn.
Nghê Tuyết nằm phía trong nên leo lên giường trước rồi ngoảnh đầu lại nhìn Tưởng Đông Hà. Thấy hắn có vẻ mệt mỏi, cậu không khỏi bật lời: “Tưởng Đông Hà, hôm nay cậu uống nhiều lắm đó nha, trước giờ có thấy uống đến mức này đâu.”
“…Ừm.”
Tưởng Đông Hà chỉ đáp một tiếng ngắn gọn.
Trong phòng đã tắt đèn, Nghê Tuyết nằm ngửa trên giường mà mắt cứ mở thao láo không buồn ngủ. Cho đến khi mắt dần quen với bóng tối, cậu lặng lẽ quay sang bên cạnh, thấy Tưởng Đông Hà đã nhắm mắt ngủ say, hơi thở đều đặn, thanh thản.
Ngủ nhanh thế này… chẳng lẽ Tưởng Đông Hà say rồi?
Nghê Tuyết khẽ gọi thử: “Tưởng Đông Hà?”
Hắn không phản ứng.
“Cậu cấm tôi không được uống mà không có cậu bên cạnh, tôi còn tưởng cậu uống rượu siêu lắm, hóa ra cũng bình thường thôi.” Nghê Tuyết không tin lắm, liền lấy ngón tay chọc chọc vào má hắn.
Tưởng Đông Hà vẫn không nhúc nhích.
Nếu mà hắn còn thức thì chắc chắn đã giữ tay Nghê Tuyết lại và nhắc: “Đừng nghịch nữa, đi ngủ đi” rồi. Xem ra Tưởng Đông Hà thật sự ngủ rất sâu.
Thấy vậy, Nghê Tuyết lấy thêm chút can đảm nhích lại gần Tưởng Đông Hà, khẽ luồn tay vén mái tóc hắn ra khỏi trán.
Khi ngón tay chạm đến phần chân tóc, cậu cảm nhận được vết sẹo mờ.
Đó là nơi hắn đã từng chắn chai bia cho mình. Chỉ khi Tưởng Đông Hà ngủ say, Nghê Tuyết mới có thể lặng lẽ chạm vào vết sẹo ấy như thế này.
Những lời bàn tán trên bàn ăn tối nay đã khiến lòng Nghê Tuyết rối bời, đến mức cậu không rõ bản thân đang nghĩ gì. Tay cậu từ từ di chuyển xuống dưới chạm đến cặp chân mày đậm nét của Tưởng Đông Hà. Đôi lông mày rậm cùng ánh mắt sáng quắc thật sự làm người ta cảm thấy bị hút vào.
Thấy không có phản ứng nào, bất chợt Nghê Tuyết cất tiếng thì thầm: “Tưởng Đông Hà, từ hồi cấp ba tính ra chúng ta quen nhau cũng lâu rồi, nhưng nửa năm nay mới thân hơn. Giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười… Lần đầu vào lớp mười, cậu đã đứng nhất lớp, tôi đứng thứ ba, còn hạng hai thì tôi quên mất rồi, dù sao cũng không quan trọng. Lúc đó tôi thấy khó chịu lắm, tự hỏi không biết cậu là ai mà lần đầu nghe tên đã đứng nhất. Rồi không bao lâu sau cậu còn được cô chủ nhiệm giao làm lớp trưởng nữa, suốt ngày đi qua đi lại trước lớp, muốn lơ cậu cũng khó. À, cậu có biết không, nhiều người ngầm coi cậu là nam khôi trường Minh Nhã đó, tôi đoán cậu chắc không biết đâu. Nếu là bây giờ mà hỏi tôi thì tôi thấy danh hiệu đó rất hợp lý. Còn tôi ấy à, tôi thích con trai, thích nhất là người nào đẹp trai. Nhưng cậu đừng hiểu lầm, lúc đó tôi chỉ muốn thi đua với cậu thôi chứ không nghĩ gì khác đâu. Mà cũng không đúng… có khi tôi đã thích cậu từ hồi đó rồi, chỉ là tôi không nhận ra, cũng chẳng chịu thừa nhận thôi.”
Tay Nghê Tuyết trượt dần xuống mân mê sống mũi cao cao của hắn, ngón tay khẽ dừng lại ngay rãnh môi.
Khi đã nói ra rồi thì cũng thật khó để dừng lại. Cậu tiếp tục: “Hồi đó sáng nào cậu cũng đứng trước cổng kiểm tra đồng phục, nhiệm vụ chán chết, tôi thấy cậu như vậy thì trong lòng lại thấy khoái, thấy tôi trẻ con quá đúng không? Nhìn cái mặt lúc nào cũng nghiêm của cậu, tôi lại càng muốn làm cậu nổi đóa. Chuyện ở chợ hôm đó thì thật sự xin lỗi cậu, trước đây chưa nói lời xin lỗi nào tử tế cả nên bây giờ bù lại cho cậu. Rồi còn lần cậu mém bị đám học nghề chặn đường, lúc đó tôi đã kể rõ lý do với cậu rồi, nhưng điều đáng tiếc duy nhất là khi đó cậu không thật sự hôn tôi.”
“Tưởng Đông Hà, tôi nói đến vậy mà cậu vẫn không động đậy hả? Đừng nói là cậu giả vờ ngủ đấy nhé?” Nghê Tuyết bâng quơ hỏi, “Dù sao thì mọi thứ đến nước này cũng chẳng còn gì phải giữ kẽ nữa rồi.”
Chỉ cần hạ ngón tay xuống chút nữa… là sẽ đến môi.
Nếu Tưởng Đông Hà ngủ say đến vậy, không phản ứng gì với lời cậu nói thì cậu được phép lấn tới thêm một chút có sao đâu nhỉ?
Cứ để hết thảy——những gì đã nói và nụ hôn này sẽ mãi dừng lại ở đêm nay thôi.
Cuối cùng, Nghê Tuyết thì thầm: “Tưởng Đông Hà, năm mới vui vẻ. Cảm ơn cậu vì đã đưa tôi về nhà.”
Trái tim Nghê Tuyết không ngừng đập dồn dập, hàng mi khẽ run rẩy. Cậu nghiêng người cúi đầu, từ từ áp môi mình lên môi Tưởng Đông Hà, nhẹ nhàng trao đi nụ hôn đầu.