Bệnh Tiểu Thư

Chương 42: CP với tôi



Hai người ở nhà Tưởng Đông Hà đến mùng 7 Tết, đợi khi mọi người quay lại công việc bình thường thì họ mới mua vé tàu cao tốc về Bắc Kinh. Lúc đó vẫn còn trong kỳ nghỉ đông, còn một thời gian nữa mới đến ngày khai giảng nên cả hai vẫn giữ cách sinh hoạt như bình thường. Nghê Tuyết có vẻ không có ý định làm mối quan hệ của họ gần gũi hơn, mọi hành động với Tưởng Đông Hà đều chỉ nằm trong giới hạn của tình bạn. Thêm nữa, vì hai người còn ngủ riêng phòng nên cuộc sống của họ chẳng khác gì trước đây.

Chỉ là đôi lúc Tưởng Đông Hà vẫn có một vài cảm xúc khác lạ, khiến hắn phải cố ý phớt lờ chúng đi.

Sau khi khai giảng rồi, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà lại lao vào học kỳ mới. Học kỳ hai năm nhất kín lịch hơn hẳn học kỳ trước, thành ra cả hai đều bận rộn sấp mặt. Một môn học tự chọn của Nghê Tuyết có giảng viên hơi thoải mái, buổi *****ên không giảng bài mà chia nhóm ngẫu nhiên rồi giao cho mỗi nhóm nhiệm vụ diễn kịch, bảo hai tuần sau sẽ phải diễn tại lớp. Bài kiểm tra không tính vào điểm cuối kỳ nên rất thoải mái. Trừ việc bắt buộc diễn bằng tiếng Anh, thì còn lại mọi thứ từ kịch bản kinh điển cho tới tự sáng tác đều được chấp nhận.

Sau khi giảng viên đăng danh sách nhóm trong nhóm lớp trên WeChat, Nghê Tuyết liếc qua thì thấy có một người quen là Bang Nghiêu. Lớp cậu chỉ có năm nam sinh, mà trong nhóm đã có ba người rồi.

Cô bạn còn lại cậu cũng quen, tên là Lưu Tê Cần, thường xuyên viết bài trên báo trường và quản lý tài khoản truyền thông của khoa. Lần *****ên nghe tên cô bạn, Nghê Tuyết còn nghĩ đến món rau cần tây. Tê Cần? Cậu vốn không chịu nổi vị lạ lùng của loại rau này.

Họ quyết định chọn nhóm trưởng bằng cách tung xúc xắc, ai được điểm cao nhất sẽ làm nhóm trưởng. Lưu Tê Cần tung ra số sáu, và cô bạn nghiễm nhiên trở thành nhóm trưởng.

Lưu Tê Cần vốn là cô gái làm việc quyết đoán, mạnh mẽ. Suy nghĩ một lát, cô bảo: “Mấy vở kịch kinh điển ai cũng xem nhiều rồi. Mình làm một kịch bản mới đi, để mình viết kịch bản cho, các cậu chỉ cần chờ phân vai là được.”

Mọi người nghe vậy thì mừng rỡ vì không phải lo chuyện nội dung, ai nấy đồng ý ngay tắp lự không dám phàn nàn.

Hai ngày sau, Lưu Tê Cần đưa kịch bản cho nhóm. Vì phải diễn ngắn gọn nên kịch bản cũng không tương đối đơn giản.

Nội dung kể về một nàng công chúa phương Tây phải đính hôn với hoàng tử láng giềng theo yêu cầu của vua cha. Nhưng công chúa lại nghe đồn hoàng tử đó là một ông già xấu xí, tính tình chẳng ra gì, nên nàng rất chán ghét và đã cùng cô hầu gái lên một chiếc thuyền nhỏ bỏ trốn ngay trong đêm buổi lễ đính hôn.

Trên đường trốn chạy, công chúa tình cờ cứu được một chàng trai khôi ngô và bắt đầu nảy sinh tình cảm. Cô muốn dẫn chàng về nước mình nhưng trên đường lại gặp nạn đắm thuyền. Ba người nhờ mưu trí hợp sức mà sống sót, tình cảm giữa công chúa và chàng trai càng thêm đậm sâu. Sau cùng, sự thật được phơi bày——chàng trai tuấn lãng đó chính là vị hôn phu mà công chúa chưa từng gặp, hoàng tử nước láng giềng. Kẻ đứng sau tấn công con tàu là em trai của hoàng tử, người đã thầm yêu công chúa từ lâu và lên kế hoạch ám hại anh trai để danh chính ngôn thuận cưới nàng.

   Khi biết được sự thật, công chúa cùng hoàng tử nhốt người em vào ngục dưới tòa tháp hoàng cung. Vài ngày sau, hai người tổ chức một đám cưới linh đình và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Lưu Tê Cần: “Nhóm mình có bốn người, vừa đúng bốn vai: công chúa, hoàng tử, cô hầu và cậu em trai. Mọi người thấy sao?”

“Quá ổn luôn, nghe hay đấy.” Bang Nghiêu gật đầu rồi nhìn lại các vai diễn và phát hiện một điểm thú vị, “Ơ khoan, vai diễn là hai nam hai nữ, nhưng nhóm mình là ba nam một nữ mà.”

“Đúng thế, đây sẽ là điểm nhấn lớn nhất của nhóm mình. Tụi mình cần một bạn nam đóng vai công chúa,” Lưu Tê Cần búng tay, “Để gây ấn tượng và đảm bảo hiệu ứng, mình quyết định người đóng vai công chúa chính là…”

Không để mọi người hồi hộp quá lâu, ngay trước khi mọi người kịp hỏi, cô nói ngay: “Là cậu đó, Nghê Tuyết!”

Nghê Tuyết ngơ ngác ngẩng lên: “Hả?”

Bang Nghiêu cười khoái chí ở bên cạnh: “Thế còn mấy vai khác thì sao?”

“Mình sẽ đóng vai hầu gái của công chúa, Bang Nghiêu là cậu em trai, còn Trương Nhất Đạc sẽ đóng hoàng tử.” Lưu Tê Cần giải thích.

“Em trai… tức là nhân vật âm mưu hại hoàng tử để cưới công chúa đúng không,” Bang Nghiêu sắp xếp lại mối quan hệ nhân vật rồi quay sang Nghê Tuyết: “Vậy hợp lý đấy, vì mình vốn cũng thích cậu mà.”

Nghê Tuyết liếc nhìn Bang Nghiêu một cái.

Bang Nghiêu lập tức nói: “Khụ, cậu đừng lo, giờ mình đổi sang thích người khác rồi.”

Mọi người vẫn chẳng ai phản đối, chỉ có mỗi Nghê Tuyết là sốt vó: “Không phải đâu, tôi còn chưa đồng ý mà!”

“Là để buổi diễn đạt hiệu quả cao nhất thôi.” Lưu Tê Cần đáp tỉnh bơ, “Tiều Bang cũng hợp đấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì khuôn mặt của cậu vẫn ăn điểm hơn.”

Nghê Tuyết ngạc nhiên: “Cái này có được tính điểm đâu, sao bạn nghiêm túc vậy làm gì!”

“Sao cậu thực dụng quá vậy?” Lưu Tê Cần là một cô bạn thẳng tính nên dùng giọng vui vui hỏi trêu, “Không có điểm là không diễn cho đàng hoàng hả?”

Đám bạn không ai biết là Nghê Tuyết có lý do chính đáng để từ chối mặc đồ nữ——Hồi trước cậu đã bị Phùng Bác Thừa dụ một lần, cuối cùng mắc lừa một vố đau nhớ đời. Đến giờ nghĩ lại thôi cũng thấy xấu hổ.

   Bang Nghiêu với Trương Nhất Đạc đứng cạnh hóng hớt, còn Nghê Tuyết vẫn cố đấu lý: “Nói vậy không đúng, tất nhiên tôi sẽ diễn cho tốt, chỉ là… tôi cao 1m88, đâu có hợp với vai công chúa đâu?”

“Cái này dễ mà, cậu cứ đi giày đế thấp, Trương Nhất Đạc thêm miếng độn chiều cao thôi, vậy chẳng phải là xong rồi sao?

Nghê Tuyết vẫn cố gắng: “Nhưng giọng tôi không giống giọng con gái, mà thoại nhân vật chính thì nhiều. Mở miệng rồi lỡ lộ tẩy thì sao?”

Bang Nghiêu khoái chí thấy chuyện cũng chẳng có gì to tát nên lại xía vào: “Hầy, thì cậu bóp giọng lại chút là được mà! Tôi hay giả giọng con gái trong game này, có ai phát hiện ra tôi là con trai đâu.”

Cuối cùng, Nghê Tuyết cũng chấp nhận số phận: “Được rồi, chịu các cậu luôn. Phản vai đúng không, diễn thì diễn!”

Ngày hôm sau, nhóm bốn người bắt đầu tập luyện vào những lúc rảnh. Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ cho đến khi chỉ còn ba ngày trước buổi diễn thì Trương Nhất Đạc, người đóng vai hoàng tử, bỗng nhiên đổ bệnh nặng. Cậu ấy bị viêm ruột thừa cấp, phải nhập viện phẫu thuật và xin nghỉ một thời gian nên không thể tham gia diễn được.

Tất cả các bạn trong lớp đều đã được phân nhóm nên không còn ai để thay thế. Chỉ còn ba ngày, việc chỉnh lại kịch bản và tập luyện lại cũng không kịp. Lưu Tê Cần đành phải tìm cách mới: “Thế này nhé, vì buổi diễn không tính điểm, hay mình thử nhờ thầy cô cho người ngoài khoa thay vai đi?”

Sau khi hỏi ý kiến và được thầy cô đồng ý, cô bạn lại bắt đầu tìm kiếm người thay thế.

Bang Nghiêu thấy Lưu Tê Cần loay hoay một mình bèn giúp nghĩ ra giải pháp: “Giờ cần nhất là một nam sinh cao cỡ như Nghê Tuyết, tiếng Anh tạm ổn là được, trường mình hầu như ai cũng nói được mà… À này, Nghê Tuyết, còn cậu bạn họ Tưởng của cậu thì sao? Cậu ấy hợp đấy! Cậu hỏi xem cậu ấy có rảnh không?”

Dính tới chuyện của nhóm, Nghê Tuyết cũng không thể từ chối thẳng thừng, chỉ bảo: “Cậu ấy bận lắm, để tôi hỏi thử.”

Thực sự là Tưởng Đông Hà rất bận.

Ngoài việc học và làm thêm, hắn còn đang bận dự án với nhóm Triệu Lạc chuẩn bị thi đấu vào tháng ba. Mà Tưởng Đông Hà lại là một trong những người nắm kỹ thuật chủ chốt của dự án nên lúc nào cũng bận rộn tối tăm mặt mũi. Cả hai đôi lúc cả ngày còn chẳng gặp được nhau.

Nghê Tuyết dĩ nhiên không ngại diễn kịch cùng Tưởng Đông Hà, chỉ là không chắc hắn có đồng ý hay không.

Đêm đó khi Nghê Tuyết về nhà, Tưởng Đông Hà vẫn chưa về. Đến gần 10 giờ rưỡi tối, cậu mới nghe tiếng hắn dùng chìa khoá mở cửa. Cậu ló cái đầu đầy lông tơ ra khỏi phòng ngủ, giọng ríu rít: “Tưởng Đông Hà, tôi nhờ cậu chuyện này nhé.”

   Tưởng Đông Hà: “Nói đi.”

Nghê Tuyết kể sơ qua tình hình của nhóm mình rồi đưa kịch bản cho Tưởng Đông Hà xem: “Nhìn đi, thoại cũng không nhiều lắm, dễ nhớ thôi mà. Còn chưa đến ba ngày nữa, bọn tôi thực sự bí rồi…”

Cầm kịch bản của Nghê Tuyết, Tưởng Đông Hà chú ý thấy cậu đánh dấu, ghi chú loạn xạ. Đang suy nghĩ thì hắn bỗng hỏi: “Cậu đóng vai công chúa à?”

“…Ừm.” Nghê Tuyết đáp, mặt lộ vẻ kiên định đầy cảm hứng, “Vì nghệ thuật phải hy sinh thôi!”

Tưởng Đông Hà không trả lời ngay mà hỏi tiếp: “Vậy tôi sẽ đóng vai gì?”

“CP với tôi.” Nghê Tuyết đáp gọn lỏn.

——————–

Nội tâm Tưởng Đông Hà: Thôi toang, hình như Nghê Tuyết thực sự muốn hẹn hò với mình.