Bệnh Tiểu Thư

Chương 41: Đông trong mùa đông, Hà trong dòng sông



Đó chỉ là một cái chạm môi đơn giản, hai cánh môi áp vào nhau mềm mại. Bình thường cái miệng này của Tưởng Đông Hà hay mỉa mai trêu chọc cậu đến tức giận. Không ngờ khi hôn lại mang đến cảm giác thế này… Rốt cuộc Nghê Tuyết còn hơi ngại ngùng nên không dám đi xa, cũng chẳng dám nấn ná quá lâu nữa. Vài giây sau, cậu rời khỏi Tưởng Đông Hà, cẩn thận quan sát phản ứng của hắn trong bóng tối, vẫn không có gì khác so với lúc hắn mới nhắm mắt gối đầu nằm xuống.

Có vẻ Tưởng Đông Hà không phát hiện ra gì, hắn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra… Nghê Tuyết cũng không rõ là mình nên thấy nhẹ nhõm hay thất vọng nữa.

Nghê Tuyết chui lại vào chăn, tim vẫn đập loạn cả lên không thể bình tĩnh nổi. Cậu nằm trên gối không ngừng nghĩ ngợi lung tung, suốt cả đêm mãi chẳng thể nào chợp mắt.

Nhưng người trằn trọc không ngủ cũng không chỉ có mình Nghê Tuyết.

Khi Nghê Tuyết trở mình quay mặt vào tường đưa lưng lại về phía Tưởng Đông Hà, lúc này hắn mới khẽ hé mắt ra.

Giả vờ ngủ thật sự quá mệt mỏi. Tưởng Đông Hà nghĩ.

Thật ra thì hôm nay hắn uống cũng kha khá, nhưng dù sao nó chỉ là bia thôi, đâu đủ nặng để làm hắn say. Hắn, Tưởng Đông Hà này làm gì biết cảm giác say là như thế nào.

Thú thật lúc Nghê Tuyết gọi tên hắn lần đầu hỏi hắn đã ngủ chưa, vốn dĩ hắn đã định đáp lời nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng lại chọn cách im lặng.

Dĩ nhiên hắn không lường trước được những gì xảy ra sau đó, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, sự im lặng của hắn lại là để thăm dò.

Không ngờ sự thật lại vượt xa dự đoán của Tưởng Đông Hà.

Sống đến mười tám năm cuộc đời, hắn đã trải qua không ít sóng gió, giải quyết nhiều vấn đề rắc rối, đối phó với không ít người khó nhằn. Nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy đầu óc trống rỗng và như bị đơ ra thế này.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?

Khoảnh khắc Nghê Tuyết hôn tới, Tưởng Đông Hà nắm chặt ga giường, các cơ trên tay nổi gân xanh. Hắn rất muốn thốt lên, kêu lên hoặc chất vấn, thậm chí đẩy Nghê Tuyết ra ngay lập tức, nhưng hắn đang giả vờ ngủ nên không thể nhúc nhích.

Trong tình huống như vậy, im lặng có lẽ là phản hồi tốt nhất. May mà Nghê Tuyết chẳng có kinh nghiệm hôn hít gì nên cũng không định kéo dài nụ hôn này. Ngay khi môi họ tách nhau ra, cuối cùng Tưởng Đông Hà mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

   Sau khi vượt qua khoảnh khắc đơ cứng, đầu óc hắn bắt đầu hoạt động lại từ từ, những chuyện lấn cấn trong lòng trước đây cũng dần sáng tỏ. Thì ra Nghê Tuyết đến gay bar là vì cậu thật sự thích người cùng giới, hóa ra những hành động mập mờ của cậu đối với hắn ngày thường là vì thích hắn.

Nhưng Tưởng Đông Hà vẫn chẳng tài nào hiểu nổi.

Cùng sống với nhau một thời gian dài như vậy, Tưởng Đông Hà khá hiểu tính tình của Nghê Tuyết. Hắn biết cậu hay bám người, thích làm nũng và luôn phụ thuộc vào hắn. Bất kể có chuyện gì xảy ra trong cuộc sống, hắn luôn là người *****ên mà cậu muốn chia sẻ. Thành thật mà nói, Tưởng Đông Hà cũng không ghét cảm giác được người khác tin tưởng, cũng thấy ổn khi ai đó cần dựa dẫm vào mình. Trong mắt Tưởng Đông Hà, Nghê Tuyết nhiều lúc giống như một chú thú cưng nhỏ, ánh mắt khi nhìn người lúc nào cũng sáng ngời, mái tóc xoăn nhạt màu mềm mại và dễ chịu khi chạm vào. Mặc dù cậu vừa lười vừa nhõng nhẽo nhưng lại rất nghe lời, những gì hắn nói cậu luôn nhớ kỹ.

Nhưng Tưởng Đông Hà biết rõ, dù hắn có thấy buồn khi nghe Nghê Tuyết bảo sẽ đi Úc thì tình cảm của hắn dành cho Nghê Tuyết vẫn khác với cái gọi là thích mà cậu nói.

Tưởng Đông Hà thấy đau đầu. Nghê Tuyết tặng hắn một bất ngờ to đùng vào đêm Giao thừa, lại còn làm kiểu lén lút như thế, đủ hiểu trong lòng cậu cũng chẳng mấy chắc chắn, không dám để chuyện này xảy ra khi cả hai đều tỉnh táo. Vậy thì hắn đành phải tiếp tục giả vờ như không biết gì. Còn về mối quan hệ của cả hai… điều này càng làm Tưởng Đông Hà đau đầu hơn. Hắn có thể chắc chắn mình là trai thẳng trăm phần trăm, không thể nào đáp lại tình cảm của Nghê Tuyết. Có một số chuyện không thể cưỡng cầu được. Nếu cả hai cứ giữ mối quan hệ như trước, đến lúc Nghê Tuyết nhận ra cảm xúc với hắn chỉ là một dạng hiệu ứng cây cầu treo* nào đó thì cuộc sống lại trở lại bình thường, thế là ổn.

*  

Nói chứ, nếu sống cùng Nghê Tuyết lâu vậy mà không học được gì từ cậu thì chẳng phải uổng phí sa o—— những thứ làm người ta bối rối để sau hãy tính. Giờ bọn họ đang ở thành phố Yến, đang ở nhà hắn, trước mắt hãy cứ tận hưởng vài ngày lễ này đã, cuộc sống hiện tại mới là quan trọng

Vì cả hai ôm tâm sự riêng nên chẳng ai ngủ ngon được, phải đến khi trời tảng sáng họ mới chợp mắt một chút. Vài tiếng sau, họ bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của mẹ Tưởng.

Qua một khung cửa, giọng bà vang lên: “Sao còn chưa dậy vậy hai đứa? Ra ăn sủi cảo nào!”

Tưởng Đông Hà dậy trước, thay đồ rồi quay qua gọi Nghê Tuyết: “Nghê Tuyết, dậy nào.”

“Ưm…” Nghê Tuyết lầm bầm, mơ màng nửa tỉnh nửa mơ, một lát sau mới ngồi dậy hẳn. Đến lúc mặc xong quần áo, cậu mới từ từ nhớ lại mọi chuyện tối qua. *****ên là Tưởng Đông Hà uống say, rồi cậu ngồi cạnh lảm nhảm đủ điều sến súa khi hắn đang ngủ. Giờ nghĩ lại, cậu chẳng nhớ nổi mình đã nói gì, mà cũng ngại nhớ kỹ. Cậu chỉ nhớ rằng cuối cùng mình đã hôn Tưởng Đông Hà.

Nghĩ đến đây, cậu liếc nhìn Tưởng Đông Hà, thấy gương mặt hắn vẫn điềm tĩnh như bình thường, giống như không hề biết chuyện gì tối qua. Lòng Nghê Tuyết như nhẹ đi một chút.

   Nhà Tưởng Đông Hà cũng giống nhà Nghê Tuyết ở chỗ dịp Tết không đi thăm họ hàng. Vì vậy sau khi ăn xong sủi cảo, mẹ Tưởng hỏi Tưởng Đông Hà: “Hôm nay hai đứa dự định gì không?”

“Đi đâu đó chơi đi, ở trong nhà mãi cũng bí bách,” Tưởng Đông Hà nghĩ ngợi rồi hỏi ý kiến Nghê Tuyết, “Hay là để tôi dẫn cậu về làng cũ, ở đó còn có thể đốt pháo. Chắc cậu chưa đốt pháo đón Tết bao giờ phải không?”

Nghê Tuyết gật đầu đồng ý ngay: “Được thôi.”

Nhiệt độ ở làng còn lạnh hơn trong thành phố Yến nhiều, Nghê Tuyết mặc áo khoác dày rồi mà Tưởng Đông Hà vẫn nhìn cậu rồi nhắc: “Đội cả mũ với quàng khăn vào nữa.”

Nghê Tuyết thắc mắc: “Thế sao cậu không đeo?”

Tưởng Đông Hà: “Tôi không sợ lạnh.”

Nghê Tuyết đành quay lại phòng Tưởng Đông Hà, lấy chiếc mũ len và khăn quàng màu trắng kem cùng tông với chiếc áo khoác cậu đang mặc từ vali ra. Tưởng Đông Hà đứng đó giám sát, chờ cho đến khi Nghê Tuyết quấn khăn mũ kín mít xong xuôi, trông chẳng khác gì một chiếc bánh mochi di động, chỉ chừa đôi mắt to tròn lộ ra ngoài.

Tưởng Đông Hà ngắm cậu một lúc rồi bỗng bật cười.

“Cười gì đấy?” Nghê Tuyết hỏi.

“Cậu mặc thế trông đáng yêu phết.” Tưởng Đông Hà nói.

Nói xong, chính hắn cũng chợt nhận ra câu này có chút không ổn. Nếu là trước kia, hắn sẽ nghĩ đây chỉ là lời khen bình thường. Nhưng sau mọi chuyện tối qua, hắn chẳng chắc Nghê Tuyết nghe xong sẽ hiểu câu nói này ra sao nữa.

Tưởng Đông Hà lại âm thầm thở dài. Hai người ngoài mặt vẫn như cũ, nhưng trong lòng đều hiểu rằng đã có gì đó thay đổi không còn như trước nữa.

Thành phố Yến không có tuyến tàu nào đến thẳng làng nên họ chỉ có thể đi bằng xe buýt. Tưởng Đông Hà dẫn Nghê Tuyết đến bến xe thành phố, mua hai vé rồi lên đường. Chuyến xe mất khoảng một tiếng mười lăm phút, và có lẽ vì đã tự mình phá vỡ lớp ngăn cách vô hình giữa hai người nên Nghê Tuyết ngoan ngoãn ngồi một chỗ suốt cả hành trình, không dựa vào vai Tưởng Đông Hà như lúc từ Bắc Kinh về thành phố Yến nữa.

Xe buýt lắc lư dừng lại ở đầu làng, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà xuống xe. Tưởng Đông Hà nói: “Tôi học tiểu học ở đây, tốt nghiệp xong mới theo cha mẹ chuyển lên thành phố Yến.”

Nghê Tuyết lần đầu đặt chân đến làng quê, tò mò ngó nghiêng xung quanh: “Tôi có nghe qua chỗ này rồi.”

   “Ừ, có vẻ mấy năm gần đây có nhiều người tới đây du lịch.”

Tuyết trong làng đọng lại không ai dọn, dày hơn trong thành phố Yến, nhìn đâu cũng chỉ thấy phủ một màu trắng xóa. Hơi thở lạnh giá ngưng tụ thành những giọt nước nhỏ như một màn sương mờ. Nghê Tuyết mang đôi giày ủng, giẫm đi giẫm lại trên tuyết để lại một dãy dấu chân dài.

Tưởng Đông Hà lại cười trêu: “Nhìn cậu cứ như người miền Nam chưa thấy tuyết bao giờ vậy.”

“Có đâu mà…”

Hai người lại nhớ đến cảnh năm ngoái, khi tuyết đầu mùa rơi ở Bắc Kinh vào lúc một giờ sáng, nhiều sinh viên đã lập tức khoác áo phao chạy ra khỏi ký túc xá chơi tuyết. Sáng hôm sau, ký túc xá nào cũng chật kín người tuyết. Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà không ở trong trường, mà chỉ thấy cảnh đó qua bạn bè đăng lên mạng. Lúc đó Nghê Tuyết còn hỏi Tưởng Đông Hà: “Có gì phải cuống lên vậy chứ?”

Tưởng Đông Hà đáp: “Tôi cũng chịu.”

Tưởng Đông Hà chậm rãi dẫn Nghê Tuyết đi dạo quanh làng một lúc, cuối cùng thấy một quầy hàng bán pháo hoa, hắn liền ghé mua một ít đủ loại khác nhau. Ở thành phố Yến đã cấm đốt pháo hoa nhưng ở làng không ai để ý, thành ra dịp lễ Tết là sẽ có tiếng pháo nổ rộn ràng. Tưởng Đông Hà xưa giờ vốn không thích tiếng lách tách ồn ào của pháo, nhưng lần này vì muốn để Nghê Tuyết – đứa trẻ thành phố – thấy một chút không khí Tết ở làng quê, nên hắn mua hẳn một đống để chơi.

Hai người tìm một bãi đất trống, Tưởng Đông Hà bóc vỏ pháo kiểm tra lại một lượt cho chắc xem pháo có bị hỏng hay không: “Chắc không cần tôi chỉ đâu nhỉ, chúng ta không có hương thì dùng bật lửa hoặc diêm cũng được. Nhớ cẩn thận đấy.”

Nghê Tuyết chưa từng đốt pháo bao giờ, nhưng với tư cách là một thanh niên trưởng thành có chân có tay lành lặn, cậu có đầy đủ kỹ năng thực hành cơ bản. Cậu quẹt một que diêm rồi đưa sát vào ngòi pháo, châm xong thì cong mông chạy xa. Pháo nổ đùng đoàng bất ngờ phát ra tiếng vang rất lớn, lớn đến nỗi dù Nghê Tuyết đã chuẩn bị tinh thần rồi nhưng vẫn không kìm được mà bám chặt lấy cánh tay Tưởng Đông Hà.

Khi đã nắm được cách rồi thì mọi việc cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.Hai người mất chừng nửa tiếng để đốt hết pháo hoa Tưởng Đông Hà đã mua, chạy qua chạy lại đến mức cả hai toát mồ hôi. Nghê Tuyết nới lỏng khăn quàng, “Cũng vui đấy chứ, còn xả stress nữa.”

“Dù sao hôm nay cũng là mồng 1 Tết mà,” Tưởng Đông Hà nói, “Tạo chút không khí Tết.”

Nghê Tuyết lại hỏi: “Rồi lát mình làm gì nữa?”

“Đi loanh quanh thôi,” Tưởng Đông Hà ngó quanh quất, “Ở đây gần nhà cũ với trường tiểu học của tôi.”

Trong làng toàn những ngôi nhà kiểu giống nhau, hoặc là nhà trệt hoặc là nhà hai tầng. Đi được một lúc thì hai người thấy một ngôi trường tiểu học duy nhất trong làng. Trường nhỏ lắm, chỉ có một tòa nhà, đi từ toà nam sang toà bắc chưa đến ba phút. Mấy năm trước, trường có được sửa sang lại một chút, nhưng chỉ là thêm cái cổng đàng hoàng, chứ chẳng thay đổi gì đáng kể.

   Cả hai đi vòng quanh tường bao của trường, Tưởng Đông Hà nói: “Ban đầu cha mẹ tôi không định cho tôi lên thành phố Yến học cấp hai, nhưng giáo viên chủ nhiệm khuyên bảo. Cha mẹ tôi không hiểu nhiều nhưng thấy nghe lời thầy cô thì chẳng có gì sai nên cả nhà mới chuyến lên thành phố Yến.”

Nghê Tuyết hỏi: “Rồi cậu học cấp hai ở trường nào?”

“Trường Trung học số 17,” Tưởng Đông Hà đáp, “Vì trường đó dễ vào nhất, các trường khác tôi đều không vào được.”

Nghê Tuyết nghe vậy liền á khẩu. Trường Trung học số 17 là trường cấp hai nổi tiếng bát nháo nhất thành phố Yến. Học sinh vào đó coi như khỏi mơ gì đến chuyện học hành nữa, học sinh ở đây nghịch phá quậy trời quậy đất đến nỗi thầy cô cũng bó tay.

“Vậy mà sau cậu lại thi đậu vào Minh Nhã…”, Nghê Tuyết thán phục, “Cậu đúng là giỏi thật.”

Tưởng Đông Hà chỉ cười không nói gì.

Cách phía sau trường tiểu học chừng năm mươi mét có một con sông nhỏ, giờ đã đóng băng. Tưởng Đông Hà đứng yên ở mép sông, đột nhiên quay sang hỏi Nghê Tuyết: “Hôm qua khi viết câu đối, chắc cậu có thấy tờ giấy chứng nhận nhận nuôi trong phòng ngủ rồi đúng không?”

“Ừm,” Nghê Tuyết vội vàng giải thích, “Nhưng tôi không cố tình đâu!”

Tưởng Đông Hà: “Tôi cũng không định giấu cậu đâu. Nếu thật sự muốn giấu thì đã chẳng để cậu lại gần bàn học rồi.”

Hôm qua Nghê Tuyết cũng đã thắc mắc không ít về chuyện này, không biết hỏi từ đâu. Nhưng giờ thấy Tưởng Đông Hà có vẻ muốn giải thích nên cậu bèn thẳng thắn hỏi: “Vậy chuyện là như thế nào?”

“Thật ra tôi không phải con ruột của cha mẹ.” Tưởng Đông Hà nói: “Nói chính xác thì tôi là đứa trẻ được họ nhặt về nuôi, ngay tại bờ sông này đấy.”

Cũng vào một ngày đầu năm rét mướt cách đây hơn mười năm, cha mẹ Tưởng đã tìm thấy một đứa bé bị bỏ rơi bên bờ sông. Đứa bé được quấn trong tấm chăn cũ có phần sờn rách, cả người tím ngắt, run lẩy bẩy vì lạnh. Nếu họ không tìm thấy kịp thì chắc đứa trẻ đã chết cóng rồi.

Trước mặt là một sinh mệnh, mà cha mẹ Tưởng đều là người giàu lòng trắc ẩn, nên đã ôm đứa trẻ về nhà. Trong một thời gian dài sau đó, họ còn đi khắp nơi để tìm cha mẹ đẻ của đứa bé, nhưng rõ ràng là người bỏ rơi nó đã quyết định từ bỏ hoàn toàn, ngoài tấm chăn cũ nát ra thì chẳng để lại gì cả, còn sống chết thì coi như phó mặc cho số phận.

Cha mẹ Tưởng tìm mãi cũng không tìm được ai, phần vì thương cảm đứa bé, phần vì họ mới cưới nhau chưa có con, thế là quyết định nhận nuôi đứa bé và làm đủ thủ tục. Đợi đến khi Tưởng Đông Hà lớn lên, cha mẹ Tưởng cũng không giấu giếm gì mà kể hết về nguồn gốc của hắn. Nghe xong, hắn cũng không xúc động gì mà chỉ đáp: “Hai người chính là cha mẹ ruột của con.”

   Nghê Tuyết yên lặng nghe hết câu chuyện, nhìn xuống mặt sông đóng băng, mãi sau cậu cất tiếng, “Vậy nên tên của cậu…”

“Là cha mẹ đặt cho tôi, hai người họ không học cao nên tên tôi chỉ đơn giản là vậy thôi.” Tưởng Đông Hà giải thích.

Đông trong mùa đông, Hà trong dòng sông.

Vì hắn được nhặt bên bờ sông vào mùa đông, nên mới gọi là Tưởng Đông Hà.

Nghê Tuyết thầm nghĩ, có lẽ người đã bỏ rơi hắn cũng có nỗi khổ riêng. Nhưng nếu giờ người đó biết đứa trẻ này lớn lên vừa có ngoại hình, vừa có tài năng vượt trội như vậy, liệu có thấy hối tiếc không? Nhưng dù người đó nghĩ thế nào thì cũng không còn xứng đáng có một đứa con như Tưởng Đông Hà nữa. Bởi nhìn theo cách nào thì cả Tưởng Đông Hà lẫn cha mẹ Tưởng đều rất may mắn. Họ đã cho hắn một mái ấm, còn hắn thì trở thành niềm tự hào của họ.

“Tự nhiên kể cậu nghe chuyện này, thật ra không có lý do gì đặc biệt… chỉ là nghĩ đã đến đây rồi thì kể thôi.”

Huống chi… tối qua tôi đã biết bí mật của cậu rồi, nên tôi kể chuyện này cho cậu nghe coi như trao đổi cho công bằng vậy.

Nghê Tuyết bất chợt tháo khăn của mình quàng lên cổ Tưởng Đông Hà, “Tưởng Đông Hà, có lạnh lắm không?”

“Lúc ấy còn bé xíu, từ lâu đã không nhớ nổi có lạnh hay không nữa.”

Nghê Tuyết nhìn Tưởng Đông Hà, nghiêm túc nói: “Vậy thì từ giờ sẽ không bao giờ lạnh nữa.”

Tưởng Đông Hà nhìn cậu, ánh mắt chạm vào đôi mắt sáng ngời ấy mà bất giác nghẹn lời. Trái tim trong ***** cũng bỗng nhiên trở nên khó hiểu, hơi nhói lên nhưng lại rất dịu dàng.