Quả thực đã lâu không gặp.
Hai người bọn họ chỉ nắm tay nhau trong khoảng năm giây, nhưng chừng đó đã đủ để Tưởng Đông Hà tập trung toàn bộ sự chú ý vào Nghê Tuyết, lặng lẽ ngắm nhìn cậu.
Ngày trước, Tưởng Đông Hà từng thầm cảm thấy may mắn vì vẫn có thể theo dõi mạng xã hội của Nghê Tuyết. Ít nhất hắn vẫn còn một kênh để biết tin tức về cậu. Mỗi bức ảnh Nghê Tuyết đăng, Tưởng Đông Hà đều xem rất kỹ, có thể tỉ mỉ kể ra mọi chi tiết rồi kiên nhẫn lưu từng bức một vào album trong điện thoại của mình.
Tuy nhiên, khi thực sự đối diện với Nghê Tuyết ở khoảng cách gần thế này, Tưởng Đông Hà mới nhận ra, những bức ảnh ấy hoàn toàn không đủ, chúng chẳng thể so sánh với việc được tận mắt nhìn thấy cậu.
Hắn phát hiện Nghê Tuyết gầy hơn trước, cằm nhọn hơn, đôi mắt vẫn sáng rực rỡ như xưa, khiến cậu trông giống như một chú mèo con tinh nghịch. Nhưng giờ đây, nét mặt của cậu không còn sự ngây thơ, trong sáng, vô tư như năm năm trước nữa.
Nghê Tuyết luôn giữ một nụ cười trên môi. Tưởng Đông Hà rất quen thuộc với kiểu cười này, bởi vừa nãy khi chào hỏi các khách mời khác, hắn cũng đã thấy cậu cười y như vậy. Đó chỉ là nụ cười nhếch mép mang tính xã giao cơ bản, không có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Họ lại gặp nhau lần nữa sau khi buổi hội nghị kết thúc. Sau buổi giới thiệu sản phẩm là tiệc tối thương mại. Các khách mời đều di chuyển tới phòng tiệc ở phía bên kia của khách sạn. Rượu và đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng. Nội thất bên trong lộng lẫy, xa hoa, trong góc phòng còn có dàn nhạc giao hưởng đang chỉnh lại nhạc cụ. Một lát sau, tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên, tràn ngập cả không gian.
Ngay khi hội nghị vừa tuyên bố bế mạc, Tưởng Đông Hà đã vô thức nhìn về phía buồng phiên dịch một cách tự nhiên. Hắn thấy Nghê Tuyết cùng Triệu Vạn Thù rời đi. Đến khi lại nhìn thấy họ trong phòng tiệc, hắn mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng——may quá, Nghê Tuyết vẫn chưa rời khách sạn.
Hắn chủ động tiến tới chào Nghê Tuyết và Triệu Vạn Thù.
Triệu Vạn Thù nở nụ cười thân thiện với Tưởng Đông Hà, dù không biết giữa hắn và Nghê Tuyết đã từng xảy ra chuyện gì. Cậu ta tỏ ra rất dễ mến, lên tiếng trước: “Sáng nay em nghe anh nói với đàn anh ‘lâu rồi không gặp’, em còn ngạc nhiên một chút. Sau đó mới nhớ ra là trong danh sách khách mời em đã thấy tên anh. Hoá ra hai người là bạn đại học à.”
Tưởng Đông Hà liếc nhìn Nghê Tuyết, thấy cậu không có ý định tham gia cuộc trò chuyện đành đáp lại: “Ừ, thật ra bọn tôi còn là bạn cùng lớp hồi cấp ba.”
Nghê Tuyết gật đầu, giọng điệu thản nhiên: “Anh ấy là lớp trưởng của bọn tôi.”
“Trời ơi, hoá ra hai người quen nhau lâu vậy rồi,” Triệu Vạn Thù ngạc nhiên thốt lên, “Lại còn gặp lại nhau ở Anh nữa, thật là trùng hợp mà!”
Tưởng Đông Hà: “Đúng là trùng hợp thật.”
Từng giây từng phút được gặp lại Nghê Tuyết đều khiến Tưởng Đông Hà cảm thấy hư ảo. Hắn không dám lãng phí khoảng thời gian này, sợ chỉ cần chớp mắt một cái là Nghê Tuyết sẽ lại biến mất. Hắn liền hỏi: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, hai người muốn uống gì không? Tôi đi lấy cho.”
Triệu Vạn Thù thoải mái đáp: “Em muốn uống nước ép lựu ạ.”
Tưởng Đông Hà quay sang nhìn Nghê Tuyết, cậu chậm rãi nói: “Nước lọc là được rồi.”
Không lâu sau, Tưởng Đông Hà trở lại với một khay đồ uống, trên đó có một ly nước trái cây và hai ly nước lọc. Hắn đưa nước lựu cho Triệu Vạn Thù, còn lại hai ly nước lọc chia đều cho hắn và Nghê Tuyết.
Tưởng Đông Hà nhận ra Nghê Tuyết không hứng thú lắm với việc nói chuyện cùng mình, nên hắn chuyển sang hỏi Triệu Vạn Thù để dò xét: “À, cậu gọi Nghê Tuyết là đàn anh, là vì hai người học thạc sĩ chung trường à?”
“Đúng rồi ạ,” Triệu Vạn Thù đáp, “Vì ở Anh chỉ học có một năm thôi mà, lúc em nhập học thì đàn anh đã tốt nghiệp rồi. Nhưng trước khi vào trường, em đã nghe danh tiếng của anh ấy rồi. Anh ấy nổi tiếng lắm.”
Tưởng Đông Hà cố ý hỏi sâu thêm: “Nổi tiếng vì điều gì vậy?”
“Đàn anh vừa giỏi vừa chăm chỉ, tham gia bao nhiêu cuộc thi, còn giành được học bổng nữa chứ. Đúng là thần tượng của em mà,” Triệu Vạn Thù hào hứng kể, “Tất nhiên đó đều là em nghe nói lại thôi, mãi đến khi đi thực tập em mới có cơ hội gặp mặt đàn anh. Nghe bảo đàn anh tính cách điềm đạm nhưng cũng rất nghiêm khắc khó gần nữa, lúc mới tiếp xúc có thể thấy hơi lạnh lùng. Nhưng thật ra anh ấy tốt bụng lắm, năng lực làm việc thì khỏi phải bàn. Em còn tưởng anh ấy sẽ là lớp trưởng kiểu mẫu giống hồi học cấp ba đồ cơ, haha.”
Tưởng Đông Hà vội nâng ly nước lên uống một ngụm, che giấu nụ cười khóe môi, sợ không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng. Hắn không ngờ có ngày những từ như ‘điềm đạm’, ‘nghiêm khắc’, ‘khó gần’ lại có thể dùng để miêu tả Nghê Tuyết. Xem ra trong năm năm qua, Nghê Tuyết đã trưởng thành rất nhiều, trở thành hình tượng đàn anh đáng tin cậy trong mắt người khác. Nghĩ đến đây, lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác chua xót. Nhận thức của hắn về Nghê Tuyết vẫn dừng lại ở quá khứ, trong khi những người khác có lẽ đã hiểu rõ về cậu nhiều hơn hắn rồi.
Liệu hắn có thể nỗ lực hơn chút nữa để bù đắp khoảng cách này không?
Triệu Vạn Thù hào hứng hỏi: “Hai người bạn cũ đã lâu không gặp, có muốn ôn lại kỷ niệm không?”
Nhưng Nghê Tuyết đáp thẳng thừng: “Chẳng có gì để ôn cả. Vạn Thù, mình đi thôi.”
Nói xong, cậu xoay người bước đi không chần chừ.
Triệu Vạn Thù lập tức theo sau, trong lòng nhạy bén nhận ra điều gì đó bất thường. Dù Tưởng Đông Hà tỏ ra rất vui khi gặp lại bạn cũ, nhưng dường như đàn anh của cậu ta… lại không có chào đón Tưởng Đông Hà lắm? Từ cái bắt tay lạnh lùng cho tới sự lơ đễnh lúc nãy, mọi dấu hiệu đều cho thấy Nghê Tuyết đang có tâm sự. Hai người này chắc chắn đã từng xảy ra chuyện gì đó. Bởi Triệu Vạn Thù chưa bao giờ thấy Nghê Tuyết như vậy. Thường thì cậu luôn lịch sự khách sáo, chứ không bao giờ thẳng thừng tỏ rõ sự không hoan nghênh như lúc này.
Nhưng cậu chàng cũng không hỏi gì thêm, đoán rằng Nghê Tuyết có lẽ không muốn nhắc tới chuyện riêng tư giữa hai người họ.
Tưởng Đông Hà đứng một mình tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, tay siết chặt ly nước thủy tinh.
Hắn thầm nghĩ, hình như mèo con đang giận thật rồi.
Nghê Tuyết và Triệu Vạn Thù đi được một đoạn, ra đến cửa chính khách sạn. Nghê Tuyết quay sang dặn dò: “Vạn Thù, cũng muộn rồi, cậu về trước đi nhé. Nhớ chú ý an toàn.”
Triệu Vạn Thù ngạc nhiên: “Đàn anh, anh… không về cùng sao?”
Nghê Tuyết chỉ khẽ đáp: “Tôi còn chút việc.”
“Vậy em về trước nha.” Triệu Vạn Thù vẫy tay chào tạm biệt.
Sau khi tạm biệt Triệu Vạn Thù, Nghê Tuyết đứng ngoài cửa khách sạn, để gió đêm thổi qua làm đầu óc tỉnh táo hơn. Cậu hít một hơi sâu rồi quay người trở lại phòng tiệc.
Thât ra cậu đã nói dối.
Cậu chẳng có việc gì cả.
Nếu nhất định phải có lý do…
…thì cứ coi như đi ôn lại chút kỷ niệm với người bạn cũ đi.
——————–
Tác giả: Có ai đó đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng là ai thì tui sẽ không nói đâu.