Nghê Tuyết quay lại sảnh tiệc khách sạn nhưng không chủ động đi tìm Tưởng Đông Hà, mà thẳng tiến tới khu tự chọn món ăn.
Sau một buổi chiều làm việc căng thẳng, bụng cậu đã đói cồn cào. Từ lâu cậu đã để ý đến quầy tráng miệng của khách sạn này rồi.
Lúc nãy vì phải giữ hình ảnh đàn anh trước mặt Triệu Vạn Thù nên cậu ngại ngần không dám xông vào lấy bánh kem dâu tươi. Nhưng giờ chẳng còn ai quen biết ở quanh đây, Nghê Tuyết liền lấy ngay một cái khay, tay cầm dụng cụ gắp bánh, hướng về phía quầy bày đầy các loại ngọt ngào. Cậu nhanh tay chọn một miếng bánh phô mai dâu tươi. Đang đắn đo xem có nên lấy thêm miếng chocolate cheesecake vị rượu rum không thì bỗng nghe một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng.
“Nghê Tuyết?” Giọng Tưởng Đông Hà có chút ngạc nhiên nhưng cũng đầy niềm vui rõ rệt, “…Sao em lại quay lại đây?”
Nghê Tuyết quay đầu lại thấy hắn, chẳng giải thích gì nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
“Có phải đói bụng rồi không? Ăn ngọt không no được đâu, em muốn ăn thêm gì khác không?” Tưởng Đông Hà nhìn khay bánh trên tay cậu, nở nụ cười dịu dàng: “Em muốn ăn gì, để tôi đi lấy cho.”
Nghê Tuyết đứng im một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Tưởng Đông Hà, tự nhiên anh nhiệt tình thế này làm người ta thật không quen chút nào.”
“Không phải bây giờ mới thế,” Tưởng Đông Hà vẫn nhìn cậu, giọng nhẹ nhàng: “Chỉ là năm năm qua, tôi rất nhớ em.”
Nghê Tuyết khẽ mở to mắt, ngạc nhiên đứng im.
Trước đó cậu cố tỏ ra lạnh nhạt với Tưởng Đông Hà đủ kiểu, thật ra cũng là giới hạn mà cậu có thể làm được rồi. Nếu như lúc trước, khi giữa họ là cả một Đại Tây Dương ngăn cách, cậu còn có thể nhẫn tâm mà phớt lờ mọi chuyện liên quan đến hắn, thì cậu đã từng nghĩ rằng hai người sẽ tình cờ gặp lại——nhưng có lẽ phải đợi đến khi cậu về nước. Thế mà Nghê Tuyết chưa từng nghĩ tới việc Tưởng Đông Hà đột ngột xuất hiện ở London thế này.
Dù lý do nào khiến Tưởng Đông Hà bỗng trở nên dịu dàng như vậy, Nghê Tuyết cũng không thể tiếp tục lạnh lùng với hắn nữa.
Bây giờ Tưởng Đông Hà mới 24 tuổi, nhưng đã có khí chất chững chạc khác hẳn thời còn là sinh viên.
Hắn mặc vest bảnh bao, ngoại hình thu hút, chỉ cần xuất hiện thôi là đã hấp dẫn được vô số ánh mắt ngưỡng mộ và trái tim rung động.
“Thật ra tôi cũng hơi đói,” Tưởng Đông Hà đề nghị, “Nghê Tuyết, cùng tôi ăn tối nhé?”
“Được thôi.” Nghê Tuyết nhìn quanh, tìm một bàn trống rồi đặt khay bánh xuống.
Tưởng Đông Hà cũng đi lấy một khay đồ ăn. Nghê Tuyết cười nhắc nhở: “Lấy ít thôi, đừng tin vào tay nghề của đầu bếp Anh quốc.”
Hai người ngồi đối diện nhau, vừa trò chuyện vừa ăn, cố ý giữ cuộc nói chuyện ở mức xã giao như thể hai người bạn cũ tình cờ gặp lại, chứ không giống như hai người đang thăm dò tâm tư của nhau.
Nghê Tuyết hỏi thăm qua loa về công việc hiện tại của Tưởng Đông Hà, hắn cũng vui vẻ trả lời từng câu. Nhưng ngoài chuyện đó ra, cậu không hỏi thêm gì khác.
Cả hai người rõ ràng là tâm ý không đặt trong lời nói, vì Tưởng Đông Hà để ý thấy Nghê Tuyết gần như chẳng ăn được bao nhiêu. Sợ cậu tối về sẽ đói, hắn liền thò tay vào túi áo lấy ra một thanh chocolate.
Thanh chocolate này hắn đã mua ở siêu thị từ sáng, định để phòng khi không kịp ăn trưa, có thể bổ sung năng lượng kịp thời. Nhưng cuối cùng hắn không cần dùng đến, mà giờ lại thấy nó thật hữu ích.
Tưởng Đông Hà mở lòng bàn tay ra, chìa thanh chocolate cho Nghê Tuyết: “Em muốn ăn không?”
Là chocolate đen 90%, Nghê Tuyết nhận lấy, mở gói rồi ngậm vào miệng, vị vừa đậm vừa êm, lại có chút ngọt ngào.
Đến khi ăn xong bữa thì trời bên ngoài đã tối hẳn. Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà cùng nhau đứng dậy, ra khỏi khách sạn.
“Để tôi gọi xe cho em nhé,” Tưởng Đông Hà ân cần hỏi cậu, “Em sống ở đâu?”
Nghê Tuyết nói tên khu chung cư mình ở.
Khách sạn của Tưởng Đông Hà thì nằm ở phía bên kia thành phố. Hắn thở dài: “Vậy là không cùng đường rồi.”
“Không sao, tôi sẽ gọi thêm xe khác.” Nghê Tuyết vừa mở Uber, vừa nhìn giá cước taxi về nhà, cậu không khỏi nhíu mày tiếc tiền. Đảo mắt qua dãy xe đạp điện lime xanh đỗ bên đường, cậu chỉ ước sao khoảng cách không xa đến thế, nếu không chắc chắn sẽ chọn đạp xe về cho tiết kiệm.
Trong lúc đợi xe, Tưởng Đông Hà bỗng để ý thấy Nghê Tuyết ở bên cạnh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng manh, điểm thêm chiếc ghim bạc hình lông vũ cài ở cổ áo. Đêm tháng 11 ở London lạnh dưới mười độ, mặc mỗi chiếc áo sơ mi thế này thì sao mà chịu được lạnh.
“Ăn mặc phong phanh thế, cẩn thận cảm lạnh đấy.” Tưởng Đông Hà liền cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên người Nghê Tuyết.
Ngoài lớp áo khoác này, hắn còn mặc một bộ vest ba lớp, hoàn toàn không thấy lạnh chút nào.
Trang phục này không phải ai cũng dễ dàng mặc được, hầu hết sẽ bị trông cồng kềnh và luộm thuộm. Nhưng vóc dáng Tưởng Đông Hà cao ráo còn có đôi chân dài, bờ vai rộng đủ để làm cho chiếc áo khoác trở nên hoàn hảo, đứng ở ven đường chẳng khác nào một nam người mẫu vừa kết thúc buổi chụp hình xong.
Thật ra không phải Nghê Tuyết không có áo khoác. Chẳng qua là lúc ở khách sạn áo cậu bị dính cà phê nên phải mang đi giặt. Nghê Tuyết nhìn chiếc áo khoác của Tưởng Đông Hà, tự dưng thấy quen quen.
Áo còn vương lại chút hơi ấm của Tưởng Đông Hà, thoảng chút hương thơm nhẹ nhàng rất dễ chịu.
“Tưởng Đông Hà, tôi nhớ anh từng nói là mặc áo măng tô không thiết thực mà.” Nghê Tuyết nói.
Tưởng Đông Hà: “Con người ta rồi cũng sẽ thay đổi thôi.”
Đúng lúc đó, chiếc taxi mà Nghê Tuyết đặt đã đến và dừng lại bên đường. Cậu chỉnh lại chiếc áo khoác, mở cửa xe, quay sang Tưởng Đông Hà bảo: “Áo này để khi nào gặp tôi sẽ trả lại cho anh sau.”
Tưởng Đông Hà lập tức hiểu ý của Nghê Tuyết. Hoặc cũng có thể nói, Nghê Tuyết cũng hiểu ngụ ý của Tưởng Đông Hà khi hắn cho cậu mượn áo mình.
Nếu đã nói là trả lại áo, tức là hai người chắc chắn sẽ còn gặp lại nhau.
Nghê Tuyết ngồi vào trong xe, đầu óc bất giác nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi với Tưởng Đông Hà——Khoan, dừng khoảng chừng là 2 giây. Tưởng Đông Hà là một người mới đến London, bốn hướng Đông Tây Nam Bắc còn chưa phân biệt rõ, sao lại biết hướng về căn hộ của cậu không cùng đường với hắn chứ?
Về đến căn hộ, Nghê Tuyết bật đèn lên. Dưới ánh sáng, cậu cởi chiếc áo khoác ra, ngắm nhìn kỹ một lúc thì cuối cùng bỗng hiểu ra vì sao chiếc áo này lại trông quen mắt đến vậy.
Nghê Tuyết mở tủ quần áo. Trong hàng loạt bộ đồ được treo gọn gàng, nổi bật lên một chiếc áo khoác giống y đúc.
Cùng thương hiệu, cùng cỡ, màu xám đậm, đường may tinh xảo, chất vải mềm mịn, từng đường cắt cúp chuẩn dáng ôm sát thân người.
Lúc mới đi làm chưa lâu, Nghê Tuyết đã ghé trung tâm thương mại và mua chiếc áo này. Đơn giản vì cậu nghĩ chiếc áo hợp với Tưởng Đông Hà.
Nhưng đây cũng là món đồ có giá trị trên năm con số, Nghê Tuyết không nỡ để nó nằm không, thế nên cậu cũng từng mặc vài lần——vì chiều cao và dáng người của Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà gần như tương đương, nên áo mặc lên người cậu cũng vừa vặn. Tuy nhiên, Nghê Tuyết luôn cảm thấy chiếc áo này cứ như sinh ra là chỉ dành riêng cho Tưởng Đông Hà thôi vậy.
Cuối cùng, Nghê Tuyết đã treo lại chiếc áo trong tủ và không mặc nữa.
Khi về đến phòng khách sạn, Tưởng Đông Hà mở IG lên như thói quen, bất ngờ thấy ngay bài đăng mới nhất của Nghê Tuyết, vừa đăng cách đây năm phút trước.
Lần này chỉ có một tấm ảnh, là ảnh nửa người không lộ mặt. Nghê Tuyết đứng cạnh cửa sổ sát đất trong khách sạn, chỉ thấy đường quai hàm sắc nét và chiếc cằm nhọn của cậu. Hai dải dây buông xuống trước ngực áo sơ mi khẽ đung đưa, chiếc ghim cài bạc lấp lánh rực rỡ.
Nghê Tuyết cầm ly rượu vang đỏ Burgundy một cách hờ hững. Dưới ánh phản chiếu của màu rượu đậm, ngón tay thanh mảnh của cậu càng nổi bật làn da trắng ngần.
Bài đăng đi kèm với một emoji ly rượu vang.
Tưởng Đông Hà ngắm kỹ tấm hình, nhận ra phản chiếu trên cửa sổ có bóng người mờ mờ quen quen. Hắn phóng to ảnh lên, nhận ra đó là Triệu Vạn Thù.
Xem ra Triệu Vạn Thù là người đã giúp Nghê Tuyết chụp bức ảnh này.
Trong bài đăng tối nay của Nghê Tuyết không có chút dấu tích nào liên quan đến Tưởng Đông Hà, điều này khiến lòng hắn dấy lên một cảm giác khó hiểu.
Hình như… có hơi nhói nhói.
Ngoài ra, Tưởng Đông Hà còn nhận thấy giờ đây Nghê Tuyết không còn thể hiện cảm xúc ra mặt như trước nữa. Hắn không tài nào đoán được tâm trạng của Nghê Tuyết tối nay, nhưng lại có một cảm giác khó giải thích rằng chỉ khi ở một mình với hắn, Nghê Tuyết mới có vẻ buồn bã như vậy.
Có lẽ không phải do hắn suy diễn quá mức.
Vậy nên Tưởng Đông Hà mới muốn đưa cho cậu thanh chocolate trong túi mình, muốn choàng áo của mình cho cậu, hắn không biết phải làm gì khác để giúp Nghê Tuyết vui lên một chút.
Nghĩ rồi, hắn vào phần bình luận để lại một dòng ngắn gọn: “Ngủ ngon.”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ bình thường, nằm lẫn trong hàng loạt bình luận bằng nhiều ngôn ngữ khác, trông rất mờ nhạt.