Bệnh Tiểu Thư

Chương 67: Đừng buồn nha





Thật ra thì Tưởng Đông Hà đã lường trước được kết cục này rồi, thậm chí còn ổn hơn hắn tưởng tượng nữa.

Hắn hiểu rất rõ tâm trạng của cha mẹ lúc này, họ không muốn thấy hắn lảng vảng trước mắt cũng dễ hiểu thôi, nên hắn đã sớm dự tính đặt trước một phòng khách sạn ở thành phố Yến rồi.

Tính đến hiện tại thì phản ứng của cha mẹ vẫn trong phạm vi chấp nhận được. Dù sao hai người họ cũng là kiểu phụ huynh truyền thống điển hình ở Trung Quốc, muốn họ lập tức tiếp nhận chuyện này mới là chuyện lạ. Mặc dù cha mẹ Tưởng chưa thể tiêu hóa nổi ngay, nhưng cũng chưa đến mức nổi trận lôi đình hay khóc lóc thảm thiết, càng không hề buông ra những câu như: “Nếu sớm biết bây là đồng tính thì lúc trước đã không nhặt bây về làm gì.”

Tưởng Đông Hà vẫn luôn giữ thái độ rất bình tĩnh. Hắn kiên nhẫn nhặt lại từng quân cờ văng tứ tung dưới đất, rồi còn dặn dò cha mẹ đừng giận nữa, nghỉ ngơi sớm một chút.

Xong xuôi hết hắn mới rời khỏi nhà.

Dù gì thì mẹ Tưởng cũng vẫn lo cho con, nên hỏi: “Con đi đâu đấy?”

“Mẹ, con biết con nói chuyện này hơi đột ngột. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, ba người mình nên bình tĩnh lại một chút.” Tưởng Đông Hà đọc ra tên khách sạn, “Tối nay con ở ngoài một đêm, ngày mai con bay về đi làm luôn.”

“Ôi…” Mẹ hắn cúi đầu, không biết tối nay đã thở dài bao nhiêu lần, “Sao lại thành ra thế này cơ chứ…”

Tưởng Đông Hà nhẹ nhàng khép cửa.

Hắn đến khách sạn, đưa chứng minh thư để đăng ký phòng rồi trở về phòng nghỉ của mình.

Tưởng Đông Hà không giống Nghê Tuyết, chẳng cầu kỳ chuyện ăn ở, lại còn quen tiết kiệm. Nếu là đi một mình thì lúc chọn phòng khách sạn hắn chỉ để tâm đến yếu tố giá có hợp lý hay không thôi. Phòng này điều kiện bình thường thôi, mặt bàn bám một lớp bụi, drap giường sờ vào còn hơi âm ẩm.

Nhưng hắn cũng chẳng để bụng mấy chuyện đó. Hắn nằm ngửa ra giường, cảm thấy lòng nhẹ bẫng.

Lần này hắn quyết định come out với cha mẹ không phải để bàn bạc, mà là để thông báo. Hắn biết để cha mẹ từ từ hiểu rồi chấp nhận, chắc chắn sẽ là một quá trình rất dài. Còn mất bao lâu thì hắn cũng không biết được.

Tạm thời hắn chưa định nói cho Nghê Tuyết biết chuyện này. Hắn muốn để đến lần gặp sau rồi sẽ nói.

Tuy vậy, hắn có thể chia sẻ với mấy người bạn thân.

   [Tưởng: Mọi người ngủ chưa.]

[Nhóc Duệ của bạn: Ngủ gì tầm này, đang chuẩn bị vô game làm vài trận đây.]

[lelele: Vẫn thức, còn đang OT nữa.]

[Là ông mặt trời: Không phải đang nghỉ lễ Thanh Minh à? Sao còn OT?]

[lelele:  Nên mới nói đi làm y như đi cúng giỗ. Ông mặt trời ơi, cho nổ tung trái đất luôn đi.]

[Nhóc Duệ của bạn: Có chuyện gì đó, anh Tưởng?]

[Tưởng: Hôm nay tôi come out với cha mẹ rồi.]

[Nhóc Duệ của bạn: ?]

[Là ông mặt trời: ?]

[lelele: ?]

[Kim Thư: ?]

[Kim Thư: Tưởng Đông Hà, cậu…]

[Tưởng: …Sao phản ứng dữ dội vậy.]

[Tưởng: Hôm nay tôi còn ghé chùa nữa. Xem ra Phật Tổ cũng chẳng thể phù hộ tôi come out suôn sẻ rồi.]

[Là ông mặt trời: Nhưng hai người còn chưa chính thức bên nhau mà? Come out sớm vậy?]

[Tưởng: Thì đúng là chưa. Nhưng mấy chuyện thế này, nói sớm vẫn hơn là cứ giấu đến lúc buộc phải nói ra thì còn tệ hơn.]

[lelele: Bé mèo Tart su kem ơi, nhìn anh trai nhỏ đáng thương này xem.]

Tưởng Đông Hà cong môi cười khẽ, bây giờ ID em ấy đã là Bé mèo Canelé rồi. Tết năm nay sang London, hắn từng tiện miệng hỏi Nghê Tuyết sao lại đổi ID, sao không dùng bánh su kem hay tart phô mai nữa.

“Su kem với tart phô mai thì nhìn ngọt ngào mềm mại hơn. Còn Canelé thì trông hơi u sầu một chút.” Nghê Tuyết bảo, “Lúc đổi tên là lúc tâm trạng tôi không tốt lắm, không thể như mấy món nhân kem mềm mịn tràn ra ngoài được.”

Tưởng Đông Hà hỏi: “Vậy giờ em thấy sao rồi?”

   Nghê Tuyết đáp: “Cũng cũng.”

Tưởng Đông Hà nghĩ, không biết đến khi nào cái ID ấy mới chịu đổi lại đây.

Lúc này đây, hắn đột nhiên rất nhớ Nghê Tuyết, nhớ ơi là nhớ. Thế nên hắn gọi cho cậu một cuộc điện thoại xuyên lục địa.

Nghê Tuyết bắt máy rất nhanh, hỏi Tưởng Đông Hà có chuyện gì vậy.

Cậu không biết bên Tưởng Đông Hà vừa trải qua chuyện gì, cũng không biết rằng chỉ nhờ nghe thấy giọng cậu thôi mà tâm trạng Tưởng Đông Hà đã dần dần dịu lại.

Trước mặt Nghê Tuyết, hắn luôn có thể thành thật với chính mình, không cần cố gồng lên làm người điềm đạm chín chắn như khi đối diện với người khác.

Trong điện thoại, giọng hắn nghe có phần mỏi mệt, nhưng ngữ điệu lại dịu dàng ấm áp: “Nhớ em quá, muốn nghe giọng em một chút.”

Tưởng Đông Hà : “Nghê Tuyết, em nói gì với tôi cũng được.”

Nghê Tuyết nghe ra được hình như hắn hơi mệt mỏi. Hai người ở hai nơi cách nhau quá xa, Tưởng Đông Hà lại là kiểu người chẳng bao giờ than thở, gặp gì cũng tự mình gánh lấy, tự mình giải quyết. Thế nhưng ai rồi cũng sẽ có lúc cần được an ủi. Cậu chẳng thể hiểu rõ tâm trạng bên kia đầu dây, chỉ lặng lẽ cầm điện thoại nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Tưởng Đông Hà, thật ra tôi cũng hơi nhớ anh đó.”

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẽ, nhẹ như gió thoảng, nghe thật dễ chịu.

Tưởng Đông Hà hỏi: “Nghê Tuyết, em biết chơi cờ vây không?”

“Biết.”

Tưởng Đông Hà hơi bất ngờ: “Em đến chơi mạt chược còn không biết, sao lại biết chơi cờ vây?”

Nghê Tuyết hừ một tiếng: “Hai cái đó đâu có giống nhau.”

“Vậy mình chơi một ván đi.”

Thế là hai người cứ thế cùng vào mic, cùng tải một app chơi cờ vây cho phép ghép đôi tự do. Vừa nói chuyện vừa đánh cờ, làm bàn cờ rối tung đến mức không ai phân biệt được rốt cuộc ai thắng ai thua. Trước khi gác máy, Tưởng Đông Hà hỏi: “Lễ Lao động tôi qua thăm em được không?”

Bây giờ còn chưa đến một tháng nữa là tới Quốc tế Lao động, mà dạo gần đây Nghê Tuyết lại bắt đầu bận rộn trở lại, cậu đi công tác thường xuyên hơn cả mấy tháng trước. Cậu còn chưa chắc lúc đó có đang ở London không. Nghê Tuyết nói: “Anh đừng chơi trò đánh úp nữa nha, lần này nghe tôi chỉ đạo.”

   Tưởng Đông Hà bật cười: “Rõ rồi, nghe lệnh em.”

Quả đúng như Nghê Tuyết đoán, cuối tháng tư cậu nhận được một nhiệm vụ phiên dịch không diễn ra ở Anh, mà là một hội nghị quốc tế được tổ chức tại Singapore. Sống ở London quanh năm suốt tháng toàn là mưa dầm ảm đạm, cậu rất hiếm khi có cơ hội đặt chân đến vùng nhiệt đới.

Cậu nghĩ, có khi nhân dịp lần này có thể cùng Tưởng Đông Hà du lịch một chuyến ra đảo nhiệt đới lân cận.

Thế là Nghê Tuyết gửi cho Tưởng Đông Hà hai tấm vé máy bay. Một vé từ London đến Singapore, vé còn lại là chuyến từ Singapore sang Phuket.

Cậu nói: “Không cần đến London nữa đâu, qua thẳng Phuket gặp tôi luôn đi. Làm visa ngay tại sân bay còn tiện hơn ấy.”

“Ừm, được.” Tưởng Đông Hà ghi nhớ ngày Nghê Tuyết sẽ có mặt ở Phuket, bắt đầu chọn chuyến bay cho mình rồi đặt vé. Đợi đến lúc xong xuôi hết, hắn mới chợt nhận ra… hình như hắn sắp được đi du lịch với Nghê Tuyết nhỉ?

Từ khi đi làm đến giờ, hắn mới có cơ hội ghé thăm vài thành phố khác trên thế giới. Nhưng tất cả đều là vì công việc, chứ không phải vì bản thân hắn muốn đi du lịch. Nếu như xong việc sớm, hắn chỉ tiện thể ghé qua đây đó nhìn ngó một chút, chứ thật ra dù có là cảnh đêm hoa lệ hay sông xuân lững lờ trôi, cũng chẳng để lại dấu ấn gì trong lòng hắn.

Có thể là do hắn vốn dĩ không nhạy cảm với cảnh vật xung quanh, hoặc cũng có thể là vì luôn thiếu một người để cùng chia sẻ những điều đó.

Kỳ nghỉ cuối cùng cũng đến. Tưởng Đông Hà đã chuẩn bị sẵn sim điện thoại, hắn bay thẳng đến sân bay Phuket làm thủ tục visa tại chỗ, rồi đi tới khách sạn mà Nghê Tuyết đã đặt trước. Dựa vào dữ liệu lớn, hệ thống tự động gợi ý cho hắn xem thử nội thất và trải nghiệm ở khách sạn đó. Vừa nhìn qua, hắn đã thấy đúng là phong cách của Nghê Tuyết, vừa xịn vừa đắt. Nhưng may là giờ hắn đã độc lập về kinh tế, hoàn toàn đủ khả năng nuôi bé mèo rồi.

Thật ra Nghê Tuyết cũng mới tới không bao lâu, chỉ sớm hơn Tưởng Đông Hà khoảng nửa tiếng. Khi hắn gõ cửa phòng, cậu vừa mới mở vali ra trên sàn. Thế là Nghê Tuyết thay dép đi trong nhà rồi ra mở cửa.

Hai người đã hơn ba tháng không gặp nhau. Dù họ vẫn hay gửi ảnh chụp sinh hoạt hàng ngày cho nhau, nhưng rõ ràng là không thể so được với việc gặp người thật. Nghê Tuyết đưa tay chạm vào đầu Tưởng Đông Hà: “Tóc anh có vẻ ngắn hơn rồi đó.”

“Ừm.” Tưởng Đông Hà đáp, “Sắp hè rồi mà, cắt ngắn cho mát.”

Nghê Tuyết sắp xếp lại đống quần áo mang theo, phong cách tổng thể nghiêng về công sở nên trông chẳng ăn nhập gì với không khí của một hòn đảo nhiệt đới cả. Lúc thu dọn hành lý, cậu làm khá qua loa, chẳng nhét nhiều thứ vào vali vì nghĩ thiếu gì thì cứ ra ngoài mua cũng được. Cậu lục trong đống đồ ra một chiếc áo thun trắng đơn giản nhìn có vẻ thoải mái hơn rồi thay vào, sau đó quay sang nói với Tưởng Đông Hà: “Mình ra ngoài đi dạo một chút nha?”

   “Ừm.” Tưởng Đông Hà gật đầu, “Đi đâu bây giờ?”

Kết quả là câu hỏi ấy khiến Nghê Tuyết đứng hình.

Cậu vốn quen sống tùy hứng, đi đâu du lịch cũng chẳng bao giờ lên lịch trình hay tra cứu gì trước. Nếu thích thì mở điện thoại lên lướt sơ vài địa điểm nổi bật, không thích thì cứ nằm trong khách sạn cả ngày.

Nghê Tuyết liếc đồng hồ, thấy đã sáu giờ rưỡi tối: “Hay đi chợ đêm đi.”

Dù ở đâu thì chợ đêm cũng giống nhau cả thôi, người đông chen chúc, âm nhạc ồn ào, các gian hàng san sát nhau. Nhưng vì quá khác biệt với nhịp sống thường ngày nên đối với họ vẫn mang lại cảm giác rất mới lạ. Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà đi sóng đôi, hoà vào dòng người nhộn nhịp.

Tưởng Đông Hà nghiêng đầu liếc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Nghê Tuyết, rồi bất ngờ hỏi: “Nghê Tuyết, mình nắm tay được không em?”

Tưởng Đông Hà: “Chúng ta đang hẹn hò nhau mà, chắc là nắm tay cũng được chứ?”

Phải ha, bọn họ đang hẹn hò mà. Cùng nhau trốn khỏi bộn bề cuộc sống, dành thời gian tận hưởng chuyến đi này.

Nghê Tuyết: “…Ừm.”

Ngay sau đó, tay của Tưởng Đông Hà nhẹ nhàng đưa sang, nắm lấy bàn tay đang buông thõng của cậu.

Bàn tay của Tưởng Đông Hà vẫn mang cảm giác quen thuộc, vừa ấm vừa khô, lòng bàn tay có vài chỗ chai sạn, chạm vào hơi thô ráp một chút nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất an toàn, rất vững vàng.

Chỉ là nắm tay thôi, vậy mà không hiểu sao Nghê Tuyết lại hơi hồi hộp, cứ như người từng liều mình hôn Tưởng Đông Hà mấy năm trước không phải là cậu vậy. Rõ ràng thể chất cậu không dễ ra mồ hôi, vậy mà giờ cứ nghi nghi lòng bàn tay có đang ướt không, có làm ảnh hưởng đến cảm giác nắm tay không. Cậu định rút tay về để kiểm tra thử, nhưng tay lại bị Tưởng Đông Hà nắm chặt hơn nữa.

Giọng Tưởng Đông Hà hơi bất mãn: “Né gì chứ?”

“Đâu có đâu.”

“Em có.”

“Không có mà.”

Cuộc tranh cãi nhạt nhẽo của hai đứa học sinh tiểu học kết thúc bằng một tiếng “ọc” phát ra từ bụng Nghê Tuyết. Hai người nhìn nhau, rồi cậu ngại ngùng nói: “Chắc hơi đói rồi đó…”

   “Vậy mình kiếm gì ăn nhé.”

Mỗi quầy đồ ăn vặt đều kê vài bộ bàn ghế, nhưng quầy nào cũng chật kín người. Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà đi sâu hơn vào phố đồ ăn vặt, cuối cùng mới tìm thấy một quầy có chỗ trống, chuyên nướng các loại hải sản như tôm, cua, hàu sống, bạch tuộc, và cả một số thứ mà họ không gọi được tên.

Cả hai ngồi xuống, Tưởng Đông Hà cầm thực đơn lên, nhanh chóng chọn vài món quen thuộc. Bên cạnh, Nghê Tuyết bắt đầu thủ thỉ: “Cho anh biết bí mật này nè, thật ra tôi không ăn hải sản mấy đâu. Không phải vì dị ứng, mà tại tôi không thích mấy món có vỏ, lột ra phiền lắm. Mấy loại trái cây mà phải tự xử lý vỏ như thanh long với kiwi tôi cũng chẳng hảo luôn.”

Mấy năm trước, nếu nghe câu này thì chắc chắn Tưởng Đông Hà sẽ lạnh lùng nói: “Thích thì ăn, không thích thì thôi, ai ép.”

Mà nếu ngắn gọn hơn, còn có thể gói gọn trong một câu chửi thề kinh điển nữa.

Thế nhưng mấy năm sau, hắn lại thản nhiên trả lời: “Để tôi bóc cho em.”

“Được thôi.” Nghê Tuyết có vẻ rất hài lòng với câu trả lời đó, liền chuyển chủ đề hỏi tiếp: “Vậy anh có biết trái cây tôi thích nhất là gì không?”

“Dâu tây.”

“Thế còn loại tôi thích thứ hai?”

“Cherry.”

Đối mặt với một học sinh trả lời đâu ra đó, giám khảo cũng chỉ đành gật gù cho qua.

Trong lúc hai người trò chuyện, mấy dĩa hải sản nướng được bưng lên bàn, ngoài ra còn có thêm vài xiên nướng nữa.

Tưởng Đông Hà lấy thêm một chiếc đĩa sạch, bắt đầu bóc vỏ tôm. Vỏ thì hắn bỏ vào thùng rác bên cạnh, còn thịt tôm thì để vào đĩa.

Chẳng mấy chốc, đĩa đã đầy ắp tôm bóc sẵn. Hắn đẩy đĩa tới trước mặt Nghê Tuyết, nói: “Em ăn đi.”

Nghê Tuyết gắp một con cho vào miệng nếm thử. Tôm được ướp sẵn với nước sốt địa phương, vị rất đậm đà, hơi chua, hơi mặn, xen chút cay nồng.

Tưởng Đông Hà lại tiếp tục bóc đĩa hải sản thứ hai. Động tác lần này càng thuần thục hơn, chỉ mất một lúc là đã xong hết. Sau đó hắn mới lấy khăn ướt lau tay, không vội cầm đũa mà ngồi ngẩn người một lát.

Nghê Tuyết để ý thấy hắn mãi chưa động vào đồ ăn, liền gọi: “Tưởng Đông Hà, anh sao thế?”

   Tưởng Đông Hà như sực tỉnh: “Không có gì đâu.”

Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, hình ảnh trước mắt lại khiến Nghê Tuyết bất giác nhớ đến cuộc điện thoại đêm khuya cách đây một tháng. Hôm ấy là lần hai người chơi cờ vây suốt cả đêm.

Tối hôm đó, giọng của Tưởng Đông Hà nghe rất nhẹ nhàng, nhưng Nghê Tuyết vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được bên dưới sự điềm tĩnh ấy, dường như hắn đang có chuyện gì trong lòng. 

Giờ nhìn gương mặt này, cậu thầm nghĩ có lẽ hôm đó Tưởng Đông Hà cũng mang biểu cảm như bây giờ. Trông có vẻ hơi buồn bã cô đơn, khiến người ta chẳng đoán được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

“Tưởng Đông Hà, anh cũng ăn đi.” Nghê Tuyết đưa đĩa lại gần đặt ở giữa hai người, rồi khẽ vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Tưởng Đông Hà, đừng buồn nha.”

“Không đâu.” Hắn nhìn cậu, khẽ nói: “Nghê Tuyết, thật ra hôm nay tôi vui lắm.”