Tưởng Đông Hà nói hôm nay rất vui là thật lòng.
Hắn hiếm khi đi du lịch, mà đi cùng Nghê Tuyết thì đây là lần *****ên. Nếu tính cả lần đưa cậu về ngôi làng gần thành phố Yến vài năm trước, thì đây chính là lần thứ hai.
Chỉ cần có cậu bên cạnh, tâm trạng của hai người lúc nào cũng sẽ vui vẻ hơn bình thường một chút.
Sau khi nghe hắn nói xong, Nghê Tuyết lại nhìn hắn chằm chằm thêm một lúc nữa, xác nhận thật sự là hắn không có tâm sự gì rồi mới chủ động gắp một miếng tôm trong đĩa đút vào miệng hắn.
Nghê Tuyết: “Nếu có chuyện gì trong lòng, anh cũng có thể nói với tôi mà.”
“Thật sự không có gì đâu. Đừng nghĩ nhiều, ăn cho ngon cái đã.” Tưởng Đông Hà vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt tròn to của Nghê Tuyết, hắn xoa nhẹ mái tóc cậu, “Trước đây sao tôi chưa thấy em biết cảm thông như vậy nhỉ?”
Quả nhiên… Nghê Tuyết thầm nghĩ, đúng là bây giờ Tưởng Đông Hà có thể nói ra vài câu dễ nghe, nhưng chưa tới ba câu đã để lộ cái bản chất đáng ghét rồi!
Ăn xong, cả hai tiếp tục đi dạo dọc theo con đường nhộn nhịp. Trên đường đi ngang một quầy nhỏ, họ lại ghé mua hai ly nước ép dưa hấu. Dù hải sản nướng khá ngon nhưng ăn vào lại không thấy no, uống tí nước trái cây coi như lót dạ thêm.
Nước ép dưa hấu mát lạnh ngọt dịu, hậu vị thanh nhẹ chứ không gắt, ngay cả người không hảo ngọt như Tưởng Đông Hà cũng thấy được. Còn Nghê Tuyết thì uống nhanh hơn, mới đó mà đã ngậm ống hút hút hết nửa ly.
Khí hậu nơi đây nóng quanh năm, buổi tối nhiệt độ vẫn cao nhưng lại không gây khó chịu, trên người chỉ đổ chút mồ hôi mỏng, cảm giác thoải mái một cách thư giãn.
Chẳng biết từ lúc nào, tay hai người lại vô tình chạm vào nhau, rồi cứ thế đan lấy nhau lần nữa.
Hóa ra nắm tay cũng là một loại cảm giác rất dễ gây nghiện.
Hai người họ cứ thế đi bộ trên đảo trong buổi đêm, bầu trời phủ một màu xanh đậm mênh mang, không trăng, chỉ lấp lánh vài ngôi sao thưa thớt. Giờ này là lúc giới trẻ bắt đầu cuộc sống về đêm, nếu bây giờ quay về khách sạn thì có vẻ hơi phí. Nhưng Nghê Tuyết lại chẳng muốn đến những nơi ồn ào đông đúc như quán bar hay bãi biển, cậu chợt nhớ ra trước đây Tưởng Đông Hà từng nói, mỗi lần đi máy bay đường dài là vai lưng đều đau mỏi. Dù chuyến bay từ thủ đô đến đây chỉ mất sáu bảy tiếng, vẫn được xem là ngắn, nhưng đi massage thư giãn một chút thì cũng không tệ.
Thế là Nghê Tuyết hỏi Tưởng Đông Hà: “Mình đi massage không?”
“Cũng được.” Tưởng Đông Hà vốn là người thích lên kế hoạch, thế mà lần này lại như thể muốn sống theo kiểu thuận theo tự nhiên đến cùng, cậu nói gì hắn cũng chỉ gật đầu đồng ý.
Không cần tìm kiếm đâu xa, đi vài bước là thấy một tiệm massage ngay bên đường. Nghê Tuyết thấy mấy chỗ kiểu này chắc cũng na ná nhau, miễn là giúp thư giãn thì được rồi.
Cả hai chọn đại một tiệm bước vào. Vừa vào là một sân nhỏ được bao quanh bởi cây xanh hoa cỏ, trong không khí thoang thoảng hương thảo mộc. Bước tiếp vào trong, cánh cửa chính vừa mở ra là mùi kết hợp giữa tinh dầu và dược liệu nhẹ nhàng ùa tới, tiếng nhạc cổ cầm du dương vang lên, không gian yên tĩnh mang phong cách cổ kính, khiến người ta vừa vào đã thấy lòng dịu lại.
Nghê Tuyết trao đổi với nhân viên lễ tân rồi đặt một gói massage đôi một tiếng bằng tinh dầu. Tưởng Đông Hà trước giờ chưa từng đi massage, lướt nhanh qua bảng dịch vụ thì thấy mấy cái đầu khá bình thường, nhưng đọc xuống dưới lại xuất hiện nào là massage dầu dừa, gel lô hội, liệu pháp hương thơm… Trong mắt hắn thì gì cũng như nhau, chắc là giúp người ta thơm tho hơn thôi. Cũng giống như phong tục tắm rửa ở phương Bắc, lúc tắm là đem đủ loại nguyên liệu như sữa, giấm, rượu ra để chà xát, đúng kiểu dân tộc rất có khiếu bày vẽ.
Thanh toán xong, một nhân viên khác dẫn Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà vào một phòng đôi. Người phục vụ dùng tiếng Trung còn hơi ngọng để nói: “Quý khách thay đồ trong phòng, mười phút nữa sẽ có kỹ thuật viên đến gõ cửa.”
Sau đó lễ phép cúi đầu rồi khép cửa lại.
Trước khi thay đồ, Tưởng Đông Hà hiếu kỳ dâng trào, liền hỏi Nghê Tuyết: “Massage bằng tinh dầu với massage bình thường khác nhau chỗ nào hả em?”
“Massage tinh dầu thì sẽ dùng tinh dầu thoa lên da khi massage, không bị khô ráp đâu, tôi thấy dễ chịu hơn.”
Nghê Tuyết vừa nói vừa thay sang chiếc quần short rộng rãi mà tiệm chuẩn bị sẵn, rồi cởi luôn áo ngoài ra.
Cậu ngồi trên giường đối diện quay lưng lại với Tưởng Đông Hà, nên thứ *****ên hắn nhìn thấy chính là một tấm lưng trắng muốt, xinh đẹp. Trước kia lúc sống chung, hai người thay đồ chẳng cần tránh mặt nhau, nên đối với Tưởng Đông Hà lưng của Nghê Tuyết chẳng lạ gì. Nhưng khi ấy hắn hoàn toàn không nghĩ gì, vẫn xem cậu như một người anh em thân thiết. Còn bây giờ, Nghê Tuyết đã bước qua tuổi mười mấy, trở thành một chàng trai đôi mươi trưởng thành, vóc dáng phủ một lớp cơ mỏng gọn gàng mà đẹp mắt, tựa như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo, tất cả đều vừa vặn đến hoàn hảo.
Mười mấy phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ. Tưởng Đông Hà ra mở, hai kỹ thuật viên nam đẩy chiếc xe nhỏ vào phòng.
Hai người nằm úp sẵn trên giường massage, kỹ thuật viên hẹn giờ đếm ngược rồi bắt đầu liệu trình massage tinh dầu.
Người *****ên hỏi Tưởng Đông Hà về độ mạnh, hắn nói: “Thật ra có thể mạnh tay hơn chút cũng được.”
Còn bên giường kia, Nghê Tuyết cũng nhận câu hỏi y hệt, nhưng lại trả lời hoàn toàn ngược lại: “… Nhẹ thôi nhé.”
… Xem ra cái tính sợ đau ấy vẫn không đổi chút nào, Tưởng Đông Hà thầm nghĩ.
Mặt cả hai vùi vào cái lỗ tròn trên giường massage. Dù không nhìn thấy bên kia thế nào, nhưng Tưởng Đông Hà vẫn có thể tưởng tượng ra phản ứng của Nghê Tuyết chỉ qua trải nghiệm của mình.
Ví dụ như khi bị xoa bóp vai, Nghê Tuyết sẽ rên khẽ, nói đau.
Lúc tay người ta lướt qua phần eo, cậu sẽ nhột, bật cười nhẹ rồi nhỏ giọng năn nỉ đừng đụng vào đấy.
Còn khi day đến mấy huyệt ở đầu thì hoàn toàn im lặng, không nói năng gì nữa mà thoải mái tận hưởng liệu trình.
Suốt quá trình Tưởng Đông Hà không hề lên tiếng, nhưng tâm trí thì đã bị hình ảnh của Nghê Tuyết chiếm trọn.
Hắn bắt đầu thả trôi suy nghĩ, nếu như người đang massage cho Nghê Tuyết là hắn thì sẽ thế nào?
Dầu thơm ngát thoa khắp cơ thể, từng dòng lướt qua làn da khiến cơ bắp dần giãn ra, Tưởng Đông Hà sẽ cúi người hỏi xem lực tay có ổn không, còn Nghê Tuyết thì sẽ dùng chính phản ứng của mình để trả lời. Giữa họ không cần nói gì cả, chỉ một cái chạm của đầu ngón tay hay bàn tay là đã hiểu ý nhau rồi.
Chỉ tưởng tượng thôi mà đầu óc đã quay cuồng rồi. Mặc dù trong phòng mở điều hòa khá thấp, lúc thay đồ thậm chí còn thấy hơi se se, thế mà giờ đây cả người lại như bị một làn hơi nóng nhẹ quấn lấy.
Giống hệt như một ngọn lửa tinh ranh cứ men theo từng kẽ hở mà len lỏi, rồi cuối cùng bùng lên dữ dội ở một nơi nào đó.
Cảm giác ấy khiến Tưởng Đông Hà chẳng thể làm ngơ, khiến một tiếng đồng hồ như bị kéo dài vô tận, vừa nóng ruột lại vừa lúng túng.
Trong phòng có bốn người, hai kỹ thuật viên vẫn đang làm việc chăm chỉ, Nghê Tuyết thì không hề biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ có mình Tưởng Đông Hà là hiểu rõ tình trạng kỳ lạ của bản thân.
Đã bao lâu trôi qua rồi? Ba mươi phút? Hay bốn mươi phút?
Cuối cùng, đồng hồ hẹn giờ phát ra tiếng “ting” báo hiệu kết thúc. Hai kỹ thuật viên hoàn thành nốt động tác cuối rồi lịch sự rời khỏi phòng.
Tưởng Đông Hà dõi theo Nghê Tuyết bên kia đang từ từ ngồi dậy. Qua đợt massage vừa rồi, làn da cậu cũng thay đổi một chút.
Từ trắng nõn ban đầu giờ đã nhuộm một tầng hồng nhẹ. Rõ nhất là ở vai, khuỷu tay, và mấy ngón tay đặt trên giường.
Nếu một người có làn da rất trắng, thì bất kỳ dấu vết nào để lại cũng sẽ dễ dàng nổi bật. Ví dụ như vết cháy nắng, vết sẹo, và cả… vết bầm do đầu ngón tay để lại.
Nghê Tuyết gọi: “Tưởng Đông Hà?”
Tưởng Đông Hà như bừng tỉnh: “Ừm?”
“Anh thấy sao rồi?” Nghê Tuyết hỏi, “Tôi chẳng nghe anh nói gì, đừng bảo là anh ngủ quên lúc đang massage đấy nhé?”
“Thoải mái lắm.”
Mặc dù trong đầu có hơi lộn xộn, nhưng khi kết thúc, hắn mới thực sự cảm nhận được kỹ thuật của người massage rất tuyệt. Cơ bắp không còn căng cứng đau nhức nữa, mỏi mệt cũng tan biến, cả cơ thể nhẹ nhõm hẳn.
Tưởng Đông Hà thay lại đồ cũ, còn Nghê Tuyết cũng cầm lấy quần áo mặc vào. Lúc chuẩn bị xong, cậu khẽ liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt như cười như không.
Nghê Tuyết lại gọi: “Tưởng Đông Hà.”
“Sao thế?”
“Hôm nay anh mặc một chiếc quần boxer màu xám nhạt.” Nghê Tuyết nhướng mày, cười tủm tỉm nói tiếp, “Có ai từng nói với anh là đàn ông đừng nên dễ dàng chọn quần boxer xám chưa?”
Tưởng Đông Hà còn chưa kịp hỏi tại sao thì Nghê Tuyết lại cười.
“Vì nó sẽ khiến một số thứ… trở nên rất rõ ràng đó.”