Tưởng Đông Hà cúi xuống nhìn.
Ừm, đúng là… rõ thật đấy.
“Bình thường không phải anh hay đến phòng gym với phòng đấm bốc à? Thế mà lại chưa từng nghe nói vụ này hả.” Nghê Tuyết phát hiện phần vành tai của Tưởng Đông Hà bắt đầu ửng đỏ. Hiếm khi thấy hắn thế này, cậu liền không kiềm được mà tiếp tục trêu chọc, “Không ngờ anh lại ngây thơ đến vậy luôn.”
Nhưng cái vẻ ngại ngùng ấy chỉ thoáng qua chốc lát, Tưởng Đông Hà đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh thường ngày: “Cái này có gì mà ngạc nhiên, tôi vốn luôn ngây thơ mà.”
Cả hai ngồi xuống cùng một chiếc giường, Nghê Tuyết hơi nghiêng người lại gần hắn, hỏi: “Thế tức là.. tôi là người dạy hư anh à?”
Cậu tiếp tục nói: “Biết vậy hồi cấp ba tôi nên tranh thủ dạy hư anh luôn cho rồi. Anh, một tên lớp trưởng, học sinh ngoan trong mắt thầy cô, bạn bè ai cũng khen gương mẫu. Nếu mà để người ta biết anh hồi đó lén yêu sớm với bạn nam cùng lớp thì chắc thú vị lắm nhỉ.”
“Nghê Tuyết, tôi thấy em chỉ được cái nói miệng thôi.” Tưởng Đông Hà cười khẽ, vừa nói hắn vừa đưa tay giữ lấy sau gáy Nghê Tuyết, kéo cả hai lại gần hơn, trán gần như chạm nhau. Và ngay giây tiếp theo, môi họ chạm nhau. Nhưng không phải một nụ hôn, mà Nghê Tuyết bị Tưởng Đông Hà cắn.
“Sao tự dưng lại cắn người ta…”
Tưởng Đông Hà đương nhiên chẳng dùng nhiều lực, nhưng Nghê Tuyết vẫn cảm nhận được cơn đau ngắn ngủi, và thủ phạm chính là hai chiếc răng nanh đối xứng bên trái và phải của hắn.
Cậu từng nghĩ, không biết nếu hôn nhau thì có bị hai cái răng nhọn kia cắn đau không. Giờ thì cậu đã có câu trả lời rồi.
Đau thiệt nha.
Tuy trong phòng massage không có camera, nhưng hai người cũng chẳng thể làm gì thêm. Thế là họ chỉnh lại quần áo rồi rời tiệm, bắt taxi về khách sạn.
Cái chạm môi ban nãy chỉ như thử vị, đến món khai vị còn chưa tới. Mãi đến khi trở lại phòng, họ mới bắt đầu một nụ hôn thực sự.
Không còn là cái hôn trộm vụng trộm đêm Giao thừa mấy năm trước, cũng chẳng phải nụ hôn bù lu bù loa trước lúc chia xa. Bây giờ mọi thứ đều tự nhiên như nước chảy mây trôi, chỉ cần ánh mắt giao nhau là đã hiểu ý rồi. Họ từng chút một tiến lại gần, hơi thở quyện vào nhau chẳng phân ranh giới, giống như đang chìm dần vào nước, buộc phải tìm kiếm dưỡng khí từ người kia.
Môi chạm môi, răng mở khẽ, lưỡi quấn quýt lấy nhau như hai chú cá giao hòa giữa đại dương sâu thẳm.
Xét về khoản hôn hít này, cả hai đều là gà mờ. Một người tuy có lý thuyết nhưng chẳng có thực hành, còn người kia thì lý thuyết cũng không luôn. May là khả năng học tập của cả hai không tệ, nên chỉ trong vài phút đã tự tìm được cách để đối phương thoải mái, cũng biết làm thế nào khiến bản thân dễ chịu.
Khi nụ hôn kết thúc, họ mới nhận ra trong phòng còn chưa bật đèn. Thật là gấp quá rồi. Phòng ở khách sạn này không cần cắm thẻ mới có điện. Tưởng Đông Hà với tay bật công tắc, ánh sáng dịu dàng rọi xuống đỉnh đầu, khiến mọi thứ hiện rõ không thể che giấu. Họ nhìn nhau lần nữa, nhận ra người kia cũng th.ở d.ốc, má ửng hồng vì xao động, đôi môi vẫn còn ướt, ánh lên lớp nước mỏng như men sứ tráng gương.
Tưởng Đông Hà vẫn mặc chiếc quần thể thao màu xám ấy. Lần này hắn không cúi nhìn nữa mà hỏi thẳng: “Em nhìn thử xem, có phải bây giờ càng rõ hơn không?”
Dù gì cũng đã hôn rồi, một người mặt dày chơi xấu thì người kia cũng chẳng ngại đáp lễ.
“Để tôi giúp anh.” Đôi mắt mèo của Nghê Tuyết nhìn đầy ranh mãnh, cậu đưa tay chạm vào dây quần thể thao xám nhạt của Tưởng Đông Hà, “Kẻo cậu bé ngoan ngây thơ của chúng ta bị nghẹn mất.”
…
Nghê Tuyết chỉ dùng tay thôi, không thêm trò gì phức tạp, bởi cậu cũng chỉ quen dùng cách này tự xử. Làm xong, cậu vào nhà tắm rửa tay, còn Tưởng Đông Hà thay quần ngủ rồi rót hai ly nước cho cả hai.
Hắn cầm ly lên uống một ngụm, yết hầu lăn nhẹ, rồi đặt ly lại xuống bàn trà, tiếng chạm của thủy tinh vang lên giòn tan. Tưởng Đông Hà nhìn Nghê Tuyết, mở lời: “Nghê Tuyết, thật ra tôi có một chuyện vẫn muốn nói với em. Ban đầu còn định chờ lúc thích hợp hơn, nhưng giờ nghĩ lại chuyện đã đến nước này rồi thì nói lúc nào cũng được.”
Nghê Tuyết: “Hả? Chuyện gì thế?”
“Tháng trước tôi có về nhà một chuyến.” Tưởng Đông Hà nói, “Và tôi đã come out với cha mẹ rồi. Tôi nói rằng mình thích đàn ông, sẽ không cưới vợ sinh con như họ mong đợi được.”
Giọng của Tưởng Đông Hà vẫn bình thản như mọi khi, thế nhưng trong tai Nghê Tuyết lại chẳng khác nào một tiếng sét ngang trời.
Cậu sững lại, thậm chí còn nghi ngờ bản thân nghe nhầm: “Anh… anh come out với cha mẹ rồi á?”
Tưởng Đông Hà gật đầu: “Ừm.”
“Anh nói thẳng như thế luôn?”
Tưởng Đông Hà khẽ thở ra: “Chuyện kiểu này thì còn nói vòng vo như thế nào đây. Nói khéo quá thì họ cũng chẳng hiểu đâu. Nếu sớm muộn gì cũng phải biết, thà nói sớm vẫn hơn.”
Trên mặt Nghê Tuyết vẫn còn nguyên vẻ không thể tin nổi: “Vậy họ phản ứng sao?”
“Không hiểu, và rất giận.” Tưởng Đông Hà không giấu giếm, còn cố ý kể hơi nghiêm trọng thêm một chút, “Mắng tôi một trận xối xả, rồi đuổi tôi ra khỏi nhà.”
Thật ra từ sau lần come out đó, cha mẹ hắn cũng chẳng chủ động liên lạc lại. Gọi là bị đuổi khỏi nhà cũng chẳng sai.
Hắn cũng không biết hai người họ giờ đã nguôi giận chưa. Không liên lạc với hắn thì cũng thôi đi, chỉ sợ giận đến sinh bệnh thì khổ.
Trong lòng Nghê Tuyết lúc này cảm xúc rối bời, mọi thứ hòa lẫn thành một vị đắng chát khó tả.
Cậu cắn mạnh môi dưới, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào mặt Tưởng Đông Hà: “Họ không đánh anh chứ…”
“Không đâu.”
Giọng Nghê Tuyết đã bắt đầu nghèn nghẹn: “Tưởng Đông Hà… anh là đồ ngốc…”
“Coi như tôi ngốc cũng được.” Tưởng Đông Hà đưa tay mình đặt lên mu bàn tay cậu, “Nghê Tuyết, tôi không phải kiểu người trốn tránh vấn đề, cũng không phải người che giấu tình cảm của mình. Một khi đã biết mình thích ai, tôi sẽ theo đuổi tới cùng. Tôi năm nay hai mươi lăm rồi, không còn là cậu nhóc mười tám mười chín tuổi nữa. Tôi có thể gánh vác trách nhiệm, và sẽ không để em phải chịu ấm ức thêm lần nào nữa.”
“Sao lại khóc nữa rồi, em đúng là mít ướt thật đấy.” Tưởng Đông Hà nâng tay Nghê Tuyết lên, khẽ thơm thơm mấy cái.
Tưởng Đông Hà nói: “Nghê Tuyết, nếu một ngày nào đó tôi thật sự không còn chỗ nào để đi nữa, em không được không cần tôi.”
Nghe vậy, Nghê Tuyết đưa tay còn lại lên lau nước mắt trên má. Đợi đến khi tâm trạng ổn định hơn một chút, cậu nghiêm túc nói: “Tưởng Đông Hà, có một chuyện anh nói sai rồi. Anh không phải gánh hết trách nhiệm đâu, vì chúng ta sẽ cùng gánh vác.”
“Không phải em từng nói rồi sao, có chuyện gì cứ nói với em, đừng giấu trong lòng, đừng buồn, em cũng không muốn thấy anh khó chịu.” Nghê Tuyết nói nghiêm túc, “Dù là come out hay bất kỳ chuyện gì khác, sau này đều sẽ có em bên anh cùng đối mặt.”
Hình như Tưởng Đông Hà đã nghe ra được điều gì đó trong lời cậu, hắn lập tức lên tiếng, như thể cần xác nhận ngay một việc quan trọng: “Khoan đã, ý em là…”
“Tưởng Đông Hà, bây giờ em xin tuyên bố thời gian thử của anh kết thúc, anh đã chính thức được nhận.” Nghê Tuyết cuối cùng cũng mỉm cười, công khai câu trả lời: “Chức vụ là: người yêu của Nghê Tuyết.”
——————–
Tác giả: Bắt! Đầu! Yêu! Nhau!