Có những lúc, phản ứng của cơ thể con người mạnh hơn lý trí rất nhiều.
Cũng có rất nhiều lúc, con người không kịp cân nhắc lợi hại.
Đây là lần đầu tiên Cố Ỷ nhận ra, thì ra có một ngày mình sẽ liều mạng vì người khác.
Sau tiếng cười khúc khích ngắn ngủi kia, cuộc gọi điện thoại của cô liền bị ngắt đột ngột. Âm thanh "rè rè" như có thực thể bò ngang qua cánh cửa gỗ của tiệm vàng mã, rồi trườn đi sang bên cạnh.
Cố Ỷ lập tức đoán được ý đồ của thứ "rè rè" kia: thấy không xử lý được cô, lại sắp có một anh giao hàng mang đồ ăn tới tận cửa, chắc chắn nó định ăn trước một người để lót dạ. Nếu Cố Ỷ xông ra cứu người giao hàng, thì nó sẽ được khuyến mãi ăn một tặng một, thêm một phần chính là cô.
Cố Ỷ hiểu điều đó. Cô cũng rất rõ rằng bản thân chẳng thể làm gì được với thứ kia. Cô, Cố Ỷ chỉ là một người bình thường, thậm chí trước đêm qua còn chưa từng gặp ma, cũng không tin trên đời có ma.
Cô không thể đối phó với cái thứ "rè rè" đó. Lựa chọn tốt nhất lúc này chính là co rúm lại trên tầng hai nhỏ hẹp của mình, hưởng sự che chở của Khương Tố Ngôn rồi chờ trời sáng.
Thế nhưng thực tế là, Cố Ỷ căn bản không thể nào lý trí mà cân nhắc lợi hại. Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, thì cơ thể đã đi trước một bước, vượt qua mấy bậc cầu thang vừa rồi còn khó khăn lắm mới dám bước lên, vèo một cái lao ra cửa, kéo cánh cửa gỗ bên cạnh ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ nhìn thấy hình dáng của thứ đã đứng ngoài cửa suốt nãy giờ không chịu rời đi.
Anh giao hàng ngã cách đó không xa, xe đổ cạnh bên. Khuôn mặt anh tái mét vì kinh hãi, bởi vì thứ trước mặt thật sự không thể đem ra đùa được.
Đó là một cái bóng người đen sì sì, trông giống một người đàn ông gầy gò, nhưng lại là một hình thể được tạo nên từ vô số hạt đen nhỏ. Những hạt nhỏ đó ma sát với nhau phát ra âm thanh "rè rè".
Cái bóng đen sì sì đó dường như phát hiện ra món ngon vừa không cách nào đi vào ăn nay lại tự chui ra, nó thậm chí bỏ qua luôn anh giao hàng trước mặt, quay ngoắt đầu lại một trăm tám mươi độ, để cho Cố Ỷ nhìn rõ bộ mặt của nó.
Phải nói là, vô cùng trừu tượng.
Đôi mắt nó to nhỏ không đều, là hai hình tròn; không có miệng, chỉ có một đường cong màu đen hình "(" thay thế, giống như đang cười.
Chỉ là, nụ cười ấy lúc này lại trông rất rợn người, chắc chẳng ai nghĩ nó thân thiện cả.
Khi Cố Ỷ đứng cách nó không xa, cô mới cảm nhận rõ đôi chân mình bắt đầu nhũn ra. Trán cô lấm tấm mồ hôi, còn nhiều hơn lúc làm việc buổi chiều.
Cố Ỷ liếc nhìn anh giao hàng, rồi lại nhìn cái bóng đen sì sì, lại nhìn anh giao hàng lần nữa, ra hiệu bằng ánh mắt cho anh.
Dĩ nhiên là anh hiểu. Anh nhìn chằm chằm cái bóng đen đó với vẻ mặt khó coi suốt một lúc lâu, thấy nó quả thực không để ý tới mình, liền chậm rãi bò lùi về sau, đến cả chiếc xe máy điện thân yêu cũng bỏ.
Nhưng tốc độ của anh quá chậm, khiến Cố Ỷ cũng không thể bỏ chạy một cách dứt khoát. Cô lại sợ cái bóng đen sì sì sẽ làm gì mình, không dám nhìn anh giao hàng nữa, chỉ dám dán mắt vào cái bóng đen kia.
Trong đôi mắt to nhỏ không đều ấy trống rỗng, không có gì cả, nhưng không hiểu sao, Cố Ỷ lại nhìn thấy trong đó thứ cảm xúc mang tên: tham lam.
——Nó muốn ăn thịt mình.
Cố Ỷ hoàn toàn chắc chắn điều đó.
Khoảnh khắc này, cô đã hiểu vì sao Khương Tố Ngôn lại nói cô "dễ chiêu ma quỷ". Cùng là hai con người đứng trước mặt cái bóng đen sì sì đó, nhưng từ lúc cô xuất hiện, nó căn bản không thèm liếc mắt nhìn anh giao hàng lấy một lần.
Như thể trong mắt nó, Cố Ỷ là một chiếc đùi gà chiên giòn cay tẩm bột tỏi thơm phức, còn anh giao hàng chỉ là một hộp cá trích ngâm thối hoắc. Cái bóng đen sì sì có thể bịt mũi mà nuốt cá trích ngâm nếu bắt buộc, nhưng khi có đùi gà chiên trước mặt thì hộp cá chẳng có chút hấp dẫn nào với nó cả.
Anh giao hàng rõ ràng cũng nhận ra điều đó, tốc độ bò lùi của anh lập tức nhanh hơn một chút.
Nhưng chính vì anh đổi tốc độ bất ngờ, khiến Cố Ỷ vô thức liếc nhìn anh một cái, muốn xác nhận xem tình trạng hiện tại của anh ra sao. Là một cái liếc đó đã tạo cơ hội cho cái bóng đen sì sì.
Chỉ một giây sau, cái bóng đen sì sì biến mất tại chỗ. Khi Cố Ỷ quay lại nhìn nó, bóng dáng nó đã không còn trong tầm mắt; ngay khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt không có ngũ quan, chỉ có hai hốc đen ngòm của nó đột ngột xuất hiện sát ngay trước mặt cô.
Khuôn mặt nó phóng đại lên trước mắt Cố Ỷ, khiến cô có thể thấy rõ khung cảnh bên trong hai hốc đen ấy — một màu đen tuyệt đối, không có gì cả, chỉ có những hạt li ti màu đen cọ xát vào nhau, phát ra âm thanh "rè rè".
Và rồi đường cong màu đen biểu thị cái miệng kia bất chợt kéo dài ra, lộ rõ thành một cái miệng lớn, lớn đến mức có thể nuốt trọn đầu Cố Ỷ mà không gặp chút khó khăn nào.
Tim Cố Ỷ như lỡ một nhịp, chân cô mềm nhũn, bước hụt một cái, cả người ngã ngửa về phía sau. Đó là phản ứng theo bản năng của cơ thể cô, cũng là thói quen hình thành từ việc từng được cha mẹ cho đi học cận chiến khi còn nhỏ. Đối mặt với mối nguy không thể giải quyết, cô sẽ bản năng mà né tránh.
Ngay từ ngày đầu tiên học cận chiến, huấn luyện viên của cô đã nói rất rõ ràng: "Em là con gái. Không phải tôi xem thường hay phân biệt giới tính, mà là em phải nhận thức được sự hạn chế bẩm sinh về mặt thể lực. Điểm này, đúng là không thể so với nam giới. Dù sau này em có thể dùng luyện tập và kỹ thuật để bù đắp, thậm chí đánh bại nhiều gã đàn ông, nhưng em phải hiểu, nếu kỹ thuật của đối phương ngang ngửa, thậm chí tệ hơn em, thì nhờ thể chất bẩm sinh, hắn vẫn có thể mạnh hơn em."
"Cho nên việc đầu tiên khi học cận chiến là phải biết phán đoán xem đối thủ có phải là người mình có thể đánh bại hay không. Nếu gặp phải kẻ vượt xa mình, thì điều đầu tiên em cần nghĩ đến không phải là đánh, mà là làm sao để giữ mạng, làm sao để chạy. Học cận chiến không phải để hiếu thắng, mà là để bảo vệ bản thân."
Cố Ỷ đặc biệt ghi nhớ điều này. Dù những năm qua cô chẳng mấy khi phải dùng đến những kỹ năng ấy, nhưng những điều cần nhớ vẫn được cô khắc sâu trong lòng. Giờ đây khi gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của Cố Ỷ chính là... bỏ chạy.
Nhưng con người sao có thể nhanh hơn quỷ? Khi Cố Ỷ vừa ngả người ra sau, cái bóng đen sì sì ấy đã áp sát đến cực gần.
Trên người nó còn có một mùi kỳ quặc, Cố Ỷ không nói rõ được là mùi gì, nếu buộc phải miêu tả thì nó giống như mùi của tảng đá trong hố xí, mà lại là cái hố xí công cộng nồng nặc nhất.
Nó há to miệng, trông cực kỳ hưng phấn, ngay cả những hạt đen nhỏ cấu thành cơ thể nó cũng ma sát với nhau mãnh liệt hơn, âm thanh "rè rè" càng lớn hơn.
Lúc này Cố Ỷ biết rõ, chỉ dựa vào một mình cô thì không thể nào giải quyết được, thậm chí còn có khả năng bị cái bóng đen sì sì ấy xử đẹp. Tầm nhìn của cô lướt qua nó, nhìn thấy anh giao hàng. Rõ ràng anh cũng không ngờ thứ kia lại lao đến phía cô nhanh đến vậy, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ hoảng sợ, nhưng nhìn hướng cơ thể thì rõ ràng là định chạy về phía cô.
Dù sợ hãi, nhưng vẫn muốn cứu người.
Giống hệt như cô.
Cố Ỷ không hiểu sao trong khoảnh khắc ngắn ngủi lại nghĩ được nhiều thứ đến vậy, có thể đây chính là cái gọi là "thước phim tua nhanh cuộc đời". Nhưng cô biết một điều rất chắc chắn: mình sẽ không chết dễ dàng như vậy.
*Thước phim tua nhanh cuộc đời: Ý là khoảnh khắc trước khi mất, con người thường 'tua' lại hết tất cả mọi việc trong đời mình dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Vì cô đã có vợ.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, trái tim từng lỡ một nhịp của cô lập tức đập dồn dập trở lại, mà lại là đập cực nhanh.
Cô dồn khí xuống đan điền, tích tụ trong một phần nghìn giây, rồi lớn tiếng hét lên: "Vợ ơi cứu em!!"
Cảm giác lúc ấy chẳng khác gì Ash trong anime hô lên "Pikachu, xuất chiêu đi!"
Và đúng là có thần thánh xuất hiện thật. Pikachu tung chiêu sét, còn chiêu thức của vợ Cố Ỷ thì đơn giản hơn nhiều.
Ngay khoảnh khắc đó, Cố Ỷ mới biết hóa ra trước đó không nhìn thấy Khương Tố Ngôn là vì nàng đang ẩn mình trong cái bóng của mình.
Một bóng người màu đỏ sẫm lao vọt ra từ chiếc bóng của Cố Ỷ, điều đầu tiên cô thấy là bàn tay của Khương Tố Ngôn, móng tay dần chuyển thành màu đen, thon dài sắc sảo, bất ngờ tóm lấy cái miệng đang há to của cái bóng đen sì sì kia.
Bàn tay Khương Tố Ngôn vốn nhỏ nhắn, các ngón tay thon dài, theo lý mà nói không thể nào ôm nổi cái mặt to đùng kia. Ấy vậy mà nàng lại tóm được.
Thế là khuôn mặt của thứ kia bị bóp méo thành hình quả bầu, lõm hẳn ở giữa.
Cùng lúc đó, Cố Ỷ mất thăng bằng hoàn toàn, ngã phịch xuống đất, mông đập mạnh một cái.
Ngã đau thì cũng chịu thôi, giữ được mạng là tốt rồi.
Trước đó đã nói, cái bóng đen sì sì ấy có vóc người gầy gò cao ráo, nhìn như một người đàn ông dáng cao tiêu chuẩn, rõ ràng cao hơn nhiều so với Khương Tố Ngôn trông mảnh mai yếu đuối. Nhưng Khương Tố Ngôn lơ lửng trước mặt Cố Ỷ, chỉ bằng một tay tóm lấy mặt nó và... nhấc bổng nó lên.
Khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ chỉ muốn nói một câu: "Khương Tố Ngôn, chị, chính là thần của em!"
Trên mặt cô tràn đầy niềm vui sướng sau khi thoát chết, nhưng anh giao hàng bên kia thì không được may mắn như vậy. Với anh, đó chẳng phải "thoát chết" mà là "suýt chết", mà thậm chí chưa chắc đã xong chuyện.
Anh nhìn cái bóng đen sì sì, rồi nhìn Khương Tố Ngôn, lại nhìn sang Cố Ỷ, cuối cùng đưa ra quyết định: Chạy!
Lần này anh chạy còn nhanh hơn lúc nãy, không hề do dự, phi lên xe điện nhỏ của mình rồi cắm đầu phóng đi, chẳng buồn ngoái lại.
Cố Ỷ giờ cũng không còn tâm trí để quan tâm đến anh giao hàng nữa, cô trấn an trái tim đang đập thình thịch của mình, rồi mới nhìn về phía Khương Tố Ngôn.
Nàng vẫn đang nắm lấy cái thứ đen sì sì kia, nghiêng đầu nhìn Cố Ỷ: "Phu quân, ta đâu có lừa ngươi. Ngươi xem, ngươi quả thật rất chiêu ma quỷ mà."
Khương Tố Ngôn nói là sự thật, chỉ là trong lòng Cố Ỷ lúc này ngổn ngang trăm mối.
Cô giơ tay chỉ về phía cái thứ kia, mà ngay cả đầu ngón tay cũng run run, rõ ràng là rất sợ: "Thứ đó... phải làm sao bây giờ?"
Cái bóng đen sì sì trong tay Khương Tố Ngôn giãy giụa điên cuồng, tiếng "rè rè" càng thêm chói tai, những hạt nhỏ màu đen cấu tạo nên thân thể nó lúc thì nổ bung ra, lúc lại co lại, rõ ràng là đang liều mạng muốn thoát thân.
Nó muốn trốn, nhưng không trốn nổi.
Mà ngay giây sau đó, đến lượt Cố Ỷ cũng muốn chạy.
Bởi vì Khương Tố Ngôn nói: "Còn làm gì nữa? Dĩ nhiên là ăn thôi."
Faye: Truyện này đọc hấp dẫn nhỉ, nhưng mấy bạn nhát nhát có lẽ không nên đọc ban đêm, mắc công sợ ma. ^^
À, từ chương này đổi xưng hô thành chị em vì Cố Ỷ bắt đầu ôm đùi nịnh vợ rồi, phải xưng hô dễ thương mới nịnh được chứ, còn KTN vẫn còn ta ngươi nha.