Sau khi nói xong câu đó, Khương Tố Ngôn liền sinh động biểu diễn cho Cố Ỷ thấy thế nào gọi là "ăn nó luôn".
Khương Tố Ngôn là một cô gái trông nhỏ xinh, còn nhỏ hơn cả Cố Ỷ. Có lẽ là vì nàng sống từ cả nghìn năm trước, mà người thời đó thì nhìn chung không cao lớn cho lắm.
Đặc biệt là khi so với cái thứ đen kịt đang vùng vẫy trước mặt, Khương Tố Ngôn trông lại càng nhỏ nhắn đáng yêu.
Chỉ là cô gái nhỏ nhắn đáng yêu này, đối diện với cái thứ đen ngòm kia cũng mở to miệng ra. Nàng rất cố gắng mở miệng thật lớn, nhưng đôi môi anh đào của nàng dù mở lớn cỡ nào thì cũng chỉ nhỏ như vậy thôi, nhìn còn có chút đáng yêu.
Tất nhiên, trong mắt cái thứ đen kịt kia, đây chẳng phải đáng yêu gì, mà là đáng sợ.
Khi Khương Tố Ngôn từ từ lại gần, nó vùng vẫy càng dữ dội hơn, nhưng có giãy cũng vô ích, vẫn bị nàng siết chặt trong lòng bàn tay.
Miệng Khương Tố Ngôn ghé sát vào cái thứ đen kịt kia, khi chạm đến những hạt nhỏ màu đen liền đột ngột hút mạnh một cái.
Từng mảng từng mảng hạt đen kia bị nàng hút sạch vào miệng. Âm thanh "rè rè" lúc này nhuốm màu ai oán, thể hiện rõ sự đau đớn và tuyệt vọng tột cùng của thứ đen kịt kia.
Chỉ trong hai giây, nó đã hoàn toàn biến mất, không để lại dù chỉ một hạt đen nhỏ nào.
Khương Tố Ngôn ăn xong con quỷ đó, liền giơ tay lên, đầu ngón tay đen tuyền chạm vào đôi môi đỏ hồng, trông tương phản rõ rệt. Nàng dùng ngón tay lau khóe miệng, động tác chẳng khác gì lúc trưa Cố Ỷ ăn xong cơm gà kho nấm rồi lau miệng.
Ăn xong, Khương Tố Ngôn còn đưa ra nhận xét: "Không ngon lắm, vị hơi khô. Chắc nó mới làm quỷ chưa được bao lâu."
Màn biểu diễn ăn quỷ sống này khiến Cố Ỷ choáng váng đến mức ngây người, một lúc sau mới từ dưới đất bò dậy. Cô phủi phủi mông, không nhịn được liền xoa xoa, cú ngã vừa rồi thật sự rất đau.
Vừa xoa mông, cô vừa không quên thắc mắc: "Nó mới thành quỷ mà đã biến thành cái dạng đó à? Kinh dị thật."
Khương Tố Ngôn đáp xuống trước mặt cô, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Cố Ỷ, sau một lúc lâu mới giải thích: "Quỷ sẽ thành hình dạng thế nào không liên quan gì đến thời gian làm quỷ, thời gian càng lâu thì chỉ càng mạnh hơn thôi, còn hình dạng không nói lên thực lực. Nhưng chỉ cần một con quỷ quên rằng mình từng là người, đánh mất nhân tính của mình, thì sẽ càng ngày càng không giống con người nữa."
Lời này rất sâu sắc, Cố Ỷ ngẫm nghĩ kỹ càng, rồi phát hiện Khương Tố Ngôn như đang gián tiếp khen chính bản thân nàng: "Nếu nói ngược lại, thì con quỷ càng giống người, càng có nhân tính đúng không?"
"Cũng chưa chắc, lỡ đâu nó là lão quỷ đã hàng ngàn vạn năm, có cách giữ nguyên hình dạng thì sao?" Khương Tố Ngôn rõ ràng đang cảnh báo Cố Ỷ, đừng nghĩ nàng quá tốt. Nhưng Cố Ỷ lại gãi gãi đầu, vẫn nói: "Vậy thì em tin lão quỷ đó chắc chắn không phải là chị."
*Lão quỷ thật ra có thể dịch thành quỷ già, nhưng câu này giống câu chửi ở VN quá nên mình giữ nguyên từ lão quỷ nha. ^^
Khương Tố Ngôn liếc cô một cái, rồi quay đầu đi. Sau đó thì chui tọt vào bóng của Cố Ỷ. Đây là lần đầu tiên nàng biến mất trước mặt cô như thế, khiến Cố Ỷ cảm thấy: chắc Khương Tố Ngôn đang ngượng.
Dù chỉ mới tiếp xúc một ngày, nhưng Cố Ỷ cảm thấy Khương Tố Ngôn khác hẳn những con quỷ khác.
Cô ngẩng đầu nhìn con phố cổ vắng tanh không bóng người, dẫu trong mấy ngôi nhà vẫn còn vài ánh đèn le lói, nhưng sau trận hỗn loạn vừa rồi lại không ai chạy ra xem. Cố Ỷ đoán là người ở phố cổ đa phần đã lớn tuổi, thính lực không tốt, hoặc là bản thân quỷ khi xuất hiện có mang theo hiệu ứng gây nhiễu nào đó.
Tóm lại, không có ai chạy ra lại là điều tốt, vì chuyện này đúng là khó mà giải thích được.
Cố Ỷ thấy yên ổn rồi liền quay về. Vừa khép cánh cửa hông của cửa hàng lại, cô bỗng nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng: cơm hộp của mình đâu!
Cố Ỷ ngơ ngác, anh giao hàng đã rời đi, mang theo luôn cả phần cơm của cô.
Cô đứng sau cánh cửa bên hông của tiệm vàng mã, tay còn đặt trên ổ khóa, nghe bụng mình réo ùng ục mới chợt nhận ra một sự thật đau lòng.
Cố Ỷ đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu mình là người giao đồ ăn và gặp phải chuyện như vừa rồi, chắc chắn cô cũng sẽ không muốn quay lại giao nữa. Cho dù cô có gọi điện giải thích, anh giao hàng chắc cũng không đồng ý quay lại.
Nhưng nếu anh ta không quay lại, không chỉ là tiền của cô coi như mất trắng, mà tối nay cô còn phải đi ngủ với cái bụng đói meo.
Với suy nghĩ "nhỡ đâu anh ấy thật sự chịu giao lại thì sao", Cố Ỷ lôi điện thoại trong túi ra, gọi cho anh giao hàng.
Cuộc gọi đầu tiên không được bắt máy, cô không nản lòng, gọi lần thứ hai. Chuông đổ rất lâu, ngay lúc Cố Ỷ nghĩ anh ta sẽ không nghe máy thì điện thoại được kết nối.
"Alo?"
Qua giọng nói của anh giao hàng, Cố Ỷ nghe ra sự mệt mỏi nặng nề. Cô hiểu, bản thân cũng mệt, nhưng liên quan đến bữa tối của mình, cô không thể từ bỏ dễ dàng.
"Ờm..." Cố Ỷ hơi ngượng ngùng: "Tôi ở số 4-14 phố cổ, anh còn chưa giao....." Cố Ỷ còn chưa nói xong, anh giao hàng đã cúp máy, hoàn toàn không có ý định gọi lại.
Khỏi nhìn cũng biết, anh giao hàng này chắc cả đời cũng không nhận đơn nào ở địa chỉ 4-14 phố cổ nữa rồi. Hơn nữa Cố Ỷ cũng lo, nếu cô lại đặt đồ ăn, lúc giao tới mà lại gặp chuyện như tối qua thì sao?
Tối hôm đó, Cố Ỷ ôm bụng đói trằn trọc mãi không ngủ nổi, mãi mới thiếp đi lại mơ thấy cái con "đen thùi lùi" đó. Trong mơ, cô bị nó nuốt chửng.
Cảnh tượng đó khiến Cố Ỷ hoảng loạn tỉnh dậy.
May mà chỉ là mơ, khi cô mở mắt ra chỉ thấy Khương Tố Ngôn đang nằm bên cạnh. Nàng nhắm mắt ngủ say, trông như một người sống thực thụ.
Có lẽ cảm nhận được Cố Ỷ đã tỉnh, Khương Tố Ngôn mở mắt ra, chống tay ngồi dậy, rồi nghiêng đầu như đang quan sát biểu cảm của Cố Ỷ.
Cố Ỷ không còn buồn ngủ nữa. Cô nhìn Khương Tố Ngôn một cái, rồi nhìn điện thoại, phát hiện đã hơn sáu giờ sáng, liền chuẩn bị dậy.
Sau khi rửa mặt xong, cô mang theo chiếc túi nhỏ của mình, thắt chặt túi nhỏ đựng tóc của mình và Khương Tố Ngôn trên tay, bắt chuyến xe buýt đầu tiên trong ngày để đến trường.
Cả phố cổ và trường học đều ở vị trí khá hẻo lánh, sáng sớm cũng chẳng có mấy người. Cố Ỷ tìm một chỗ ngồi hai người gần cửa sổ ở hàng ghế sau rồi ngồi xuống.
Lúc này, cô mới nghe thấy Khương Tố Ngôn hỏi: "Ngươi gặp ác mộng à?"
Cố Ỷ sững người, vì giọng nói phát ra từ trong bóng của cô. Xung quanh không có ai khác, đột nhiên vang lên giọng người quả thật khiến người ta giật mình. Nhưng sự sững người của cô không phải vì sợ hãi, mà vì lo bị người khác nghe thấy.
Hai ngày vừa qua đã dọa cô không ít, nhưng cũng khiến cô dần quen với việc Khương Tố Ngôn thình lình xuất hiện hay cất tiếng nói.
Nhưng người khác thì chưa trải qua mấy chuyện đó nha!
Cố Ỷ liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy mấy cụ già ngồi ở hàng ghế đơn phía trước, chẳng ai chú ý tới cô phía sau, lúc đó cô mới khẽ gật đầu.
"Em mơ thấy mình bị con đen thui tối qua nuốt chửng luôn."
"Có ta ở đây, sẽ không sao đâu."
Cố Ỷ cũng không ngờ, có một ngày mình lại được một con quỷ an ủi. Không thể phủ nhận, sau khi Khương Tố Ngôn nói câu này, quả thực cô đã thấy nhẹ lòng đi nhiều.
Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, cô vẫn luôn căng thẳng, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mộng, còn bản thân đã sớm bị thứ đen ngòm kia nuốt chửng từ đêm hôm trước rồi.
May là... cô vẫn còn sống.
"Cảm ơn chị."
Cố Ỷ chân thành nói lời cảm ơn với Khương Tố Ngôn, sau đó nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe buýt, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài. Hai hàng cây bên đường vùn vụt lướt qua mắt cô, chỉ khi đến trạm dừng thì xe mới từ từ giảm tốc. Một vài ô cửa sổ phía trước chưa đóng lại, gió sớm luồn vào, mang theo mùi không khí trong lành đặc trưng của buổi sáng sớm.
Mọi chuyện của đêm qua như đã lùi xa, thứ không phải người kia dường như cũng không còn quấy nhiễu cô nữa. Cố Ỷ khẽ nhắm mắt, chậm rãi thở ra một hơi.
Lời cảm ơn dành cho Khương Tố Ngôn là xuất phát từ lòng biết ơn thật sự. Nếu không có nàng ấy, tối qua e là cô đã không còn sống sót. Nhưng ngay khi vừa dâng lên sự cảm kích, một mối nghi hoặc khác lại âm thầm dâng lên trong lòng cô.
Tại sao mình lại gặp ma?
Trong suốt hai mươi năm cuộc đời, Cố Ỷ chưa từng gặp ma, cũng không tin trên đời này thực sự có ma. Thế nhưng bắt đầu từ đêm hôm kia, cô đã tận mắt trải nghiệm những điều kinh hoàng đến mức không thể chối bỏ.
Và một nghi vấn khác dần hình thành: những hồn ma kia là vì cô mà xuất hiện, hay là vì Khương Tố Ngôn?
Nếu là vì cô, vậy tại sao trước đây chúng chưa từng đến gần, mà giờ lại bất ngờ xuất hiện và xem cô như miếng mồi ngon?
Còn nếu là do Khương Tố Ngôn, vậy chẳng phải những chuyện kinh hoàng này đều là do nàng ấy mang đến sao? Cô còn có thể tiếp tục cảm ơn nàng ấy được không?
Ngoài nghi vấn ấy, trong lòng Cố Ỷ còn rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải.
Ví dụ như: tại sao cô lại kết minh hôn với Khương Tố Ngôn? Đó là ngẫu nhiên, hay đã định trước? Là vì cô bước chân vào tiệm vàng mã kia sao?
Lại ví dụ như: tại sao Khương Tố Ngôn lại bảo vệ cô? Chỉ vì cô là người được kết minh hôn với nàng ấy thôi sao? Sự bảo vệ ấy là chân thành thật sự à?
Cố Ỷ xưa nay rất ít khi phải dùng đến đầu óc nhiều như vậy, hàng loạt câu hỏi đan xen khiến cô muốn phát điên. Nhưng may mà cô vốn là người vô tư, tối qua lại mất ngủ nữa, nên khi xe buýt lắc lư chầm chậm lăn bánh, đầu cô bắt đầu cụng cụng vào cửa kính, rồi mơ màng thiếp đi.
Chỉ là, trong lúc cô không hay biết, một bàn tay trắng bệch từ trong cái bóng của cô trên cửa kính nhẹ nhàng thò ra, âm thầm đệm giữa đầu cô và mặt kính xe. Cuối cùng, đầu cô tựa lên chính lòng bàn tay ấy.
Bàn tay ấy trắng đến kỳ lạ, nhưng trong cửa kính lại không phản chiếu ra nó.
Tất cả đều kỳ dị đến rợn người.
Không một ai phát hiện ra điều đó.