Bị Ép Thừa Kế Vợ

Chương 17: Cả ba đều dính



Tư thế ngồi của Đầu Rong Biển lúc này đặc biệt ngoan ngoãn, còn ngoan hơn cả tư thế mà Cố Ỷ từng bị giáo viên tiểu học bắt ngồi trong giờ học. Nó khép chặt hai chân, không chừa ra chút khe hở nào ở giữa đùi, đến mức bàn chân còn hơi cụp vào trong. Hai tay thì ngoan ngoãn đặt lên đùi, ngay cả tần suất nước nhỏ xuống từ mớ rong trên đầu cũng giảm tới mức tối thiểu.

Vì tư thế ấy quá mức ngoan hiền, Cố Ỷ không nhịn được liếc nhìn thêm vài cái.

Nhưng sau đó, ánh mắt cô dời về quầy trước mặt, mặt quầy do hành động lúc nãy của Đầu Rong Biển mà đã tụ lại một vũng nước. Vấn đề là vũng nước này cực kỳ bẩn, đã vậy khi tụ lại thành một chỗ, còn bốc lên một mùi rất khó ngửi.

Nếu phải miêu tả, thì giống như dưới một cái ao tù thả hai con cá chết, cá đã bắt đầu phân hủy, vừa tanh vừa thối, lại kèm theo cái mùi tanh nồng của bùn đất.

Cái mùi ấy khiến Cố Ỷ phải đưa tay bịt mũi, còn giơ tay quạt quạt, cố xua đi cái mùi kinh khủng đó.

Khương Tố Ngôn lúc này đã đến đứng bên cạnh cô, nhẹ nhàng cong ngón tay, chiếc ghế vừa bị đổ lập tức tự mình dựng lên, ngoan ngoãn đặt sau lưng Cố Ỷ, bảo đảm chỉ cần cô ngồi xuống là có thể ngồi vững.

Nhưng Cố Ỷ không muốn ngồi. Thậm chí cô chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, vì mùi này thật sự quá nồng, đến mức cô cảm thấy nếu ngửi thêm một lúc nữa chắc sẽ ngất xỉu mất.

Hiển nhiên mùi này chỉ có tác dụng đặc biệt với riêng Cố Ỷ, vì cả Khương Tố Ngôn lẫn Đầu Rong Biển đều như không cảm thấy gì, chẳng hề tỏ ra khó chịu.

Cố Ỷ ấm ức hỏi: "Chị không thấy mùi này khó ngửi à?"

Khương Tố Ngôn hơi cau mày, mũi nàng khẽ động như đang ngửi thử. Nhưng sau cả ngàn năm sống ở âm phủ, xung quanh toàn là ma quỷ, nàng đã quen với mùi xác thối và mục rữa. Mùi mà Đầu Rong Biển mang theo với Khương Tố Ngôn mà nói thật sự không đáng nhắc đến, âm phủ còn nhiều thứ thối hơn thế này gấp mười lần.

Khương Tố Ngôn nhìn Cố Ỷ đang ấm ức, lại nhìn Đầu Rong Biển đang ngồi ngoan ngoãn.

Ngón tay nàng khẽ động, một chiếc giẻ lau đặt ở tầng một tiệm vàng mã lập tức bay tới quầy, rơi đúng trước mặt Đầu Rong Biển. Khương Tố Ngôn thản nhiên nói: "Lau sạch."

Đầu Rong Biển tỏ ra vô cùng ấm ức, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn cầm lấy giẻ lau, dùng những ngón tay đen sì của mình, cẩn thận lau sạch hết đám nước bẩn trên mặt quầy.

Nhưng lau xong mặt quầy vẫn chưa đủ, Cố Ỷ liền chỉ xuống vũng nước to hơn dưới chân nó: "Cái này cũng phải lau sạch! Không thì tối nay đừng hòng đi đâu hết!"

Đầu Rong Biển hận lắm — cái cô Cố Ỷ này rõ ràng là dựa hơi quỷ lớn để bắt nạt quỷ nhỏ! Thế nhưng nó cũng không thể không làm theo, nếu không có khi thật sự sẽ bị giữ lại cho con quỷ kia... ăn đêm mất.

Biết vậy khỏi tới luôn cho rồi, thêm một bạn cùng phòng thì thêm, có chết ai đâu chứ.

Đầu Rong Biển đành phải ngồi xổm xuống đất, cầm miếng giẻ lau nhỏ bé ấy mà lau hết cả phần nước dưới chân, nhưng nó lau không sạch được, vì giẻ quá nhỏ, thấm một chút là đầy nước rồi.

Tuy vậy, chẳng ai ở đây định thương xót cho nó cả.

Trong lúc Đầu Rong Biển còn đang lau lau chùi chùi, Cố Ỷ đã mang tới một xô nước sạch: "Dùng cái này mà lau cho sạch."

Đầu Rong Biển ngẩng đầu nhìn cô, nếu nó có mắt, Cố Ỷ đoán chắc chắn nó đang trợn trắng lên để lườm cô. Nhưng do cả đầu toàn rong biển mà rong biển thì không có biểu cảm, nên cô cứ giả vờ như nó không hề khó chịu, ngược lại còn đang vui vẻ hết biết.

Sau một hồi cặm cụi lau chùi thật sạch sẽ mặt đất, Đầu Rong Biển lại ngoan ngoãn quay trở lại ghế ngồi, và cuộc trò chuyện lại quay về đúng điểm dừng lúc nó đột ngột nổi khùng.

"Tôi thấy anh vẫn nên nói chuyện cho đàng hoàng với hàng xóm của mình đi, nếu thật sự không ổn nữa thì hãy quay lại tìm tôi. Nhưng nói rõ trước, chuyện nào ra chuyện nấy, nếu anh muốn tôi giúp, tôi sẽ lấy một phần mười hồn lực của anh làm thù lao."

Nghe thấy con số một phần mười, mớ rong biển trên đầu Đầu Rong Biển cũng ngừng nhỏ nước. Rõ ràng nó vô cùng sững sờ.

Cố Ỷ hiểu, một phần mười này thật sự là cái giá khiến nó đau đến tận linh hồn. Nhưng cô làm ăn kiểu độc quyền, sau lưng còn có "vũ lực hậu thuẫn", đòi cao một chút chẳng phải cũng là lẽ đương nhiên sao?

Huống hồ thực ra cô cũng chẳng có bản lĩnh gì để giúp Đầu Rong Biển. Đưa ra cái giá này chẳng qua là để đe dọa suông thôi, khiến nó tự động rút lui. Cô dĩ nhiên hiểu một phần mười là con số rất lớn, nghĩ mà xem, nếu bắt cô bỏ ra một phần mười tiền tiết kiệm chỉ để đuổi một người bạn cùng phòng, cô cũng tiếc chứ!

Đầu Rong Biển cảm thấy giá đó quá đắt, đương nhiên sẽ không nhờ cô giúp đuổi bạn cùng phòng nữa, chỉ còn cách chọn rút lui. Như vậy Cố Ỷ cũng có cớ để nói sau này. Không phải cô không có bản lĩnh, mà là tại đối phương quá nghèo, trả không nổi.

"Cái giá này... cũng quá đắt rồi đó..."

Đầu Rong Biển còn chưa nói xong, đã thấy ánh mắt đầy khinh bỉ của Cố Ỷ quét tới, ánh mắt ấy rõ ràng đang nói: Cái đồ nghèo rớt mồng tơi.

Dù đã rất nhiều năm không còn cảm giác "thở", nhưng đúng khoảnh khắc này, Đầu Rong Biển vẫn thấy như bị nghẹn, nó thật sự rất muốn tung một đấm, đập nát cái cặp mắt khinh thường kia của Cố Ỷ.

Nhưng nó không làm được. Không chỉ không làm được, mà còn phải rụt cổ cúi đầu, hết sức cẩn thận dè dặt.

Trong lòng nó gào thét: Ngươi ỷ có quỷ rồi bắt nạt ma quỷ!!

Đầu Rong Biển thật sự không muốn vì một hàng xóm mà mất đi nhiều hồn lực như vậy. Nó chỉ có thể lặng lẽ rút lui dưới cái phẩy tay hờ hững của Cố Ỷ, thật cẩn thận rời khỏi tiệm vàng mã.

Nó lùi từng bước ra cửa hông tiệm vàng mã, còn rất có ý thức đóng cửa lại giúp. Xong việc, Đầu Rong Biển chạy biến đi, không ngoái đầu lại.

Đợi đến khi con quỷ kia đi rồi, Cố Ỷ vẫn đứng chờ thêm một lúc để chắc chắn không có khách nào khác sẽ đến nữa. Sau đó cô mới khóa cửa, tắt đèn, cùng Khương Tố Ngôn lên tầng hai.

Cố Ỷ lập tức đi tắm, cô thật sự không chịu nổi cái mùi đó.

Dù nước từ người Đầu Rong Biển chỉ rơi trên mặt đất và quầy, nhưng cô vẫn cứ thấy như trên người mình cũng dính cái mùi ghê tởm ấy.

Cái giẻ lau kia chắc chắn là vứt đi, ngày mai bỏ thùng rác luôn.

Khi đang sấy tóc, Cố Ỷ không nhịn được lảm nhảm với Khương Tố Ngôn:  "Chị nói xem, nó tìm mình giúp làm gì chứ? Nó nhìn cũng ghê gớm lắm mà, cảm giác còn lợi hại hơn cái con đen thui lần trước ấy. Sao nó không tự ra tay với hàng xóm của nó luôn đi? Không phải nó bảo người kia còn ngơ ngác lắm à, mới chết chưa lâu gì đó?"

Tiếng máy sấy ầm ầm, giọng cô không rõ ràng lắm. Nhưng vốn cũng chẳng phải nói cho người nghe, cho dù lẫn trong tiếng ồn như thế, Khương Tố Ngôn vẫn nghe rõ từng chữ.

Cố Ỷ đang sấy tóc, còn Khương Tố Ngôn thì ngồi trên giường chơi điện thoại của cô. Giờ đây, tay nghề chơi game trên điện thoại của nàng đã lên tầm cao mới, đang tiến vào màn 50 của trò xếp hình Anipop.

Giữa tiếng "ting ting" vui tai của trò chơi, Khương Tố Ngôn mới chậm rãi trả lời câu hỏi vừa rồi của Cố Ỷ: "Vì hàng xóm của nó mạnh hơn nó. Nó đánh không lại."

"Cạch" một tiếng, Cố Ỷ tắt máy sấy, vuốt nhẹ mái tóc của mình. Hồi trước cô từng nhuộm vàng nhưng giờ màu đã phai nhiều, tóc mọc ra mới lại đen, nhìn như kiểu nhuộm loang màu vậy.

Nếu là người bình thường, nhuộm tóc phai màu chắc sẽ rất khó coi, nhưng trên người Cố Ỷ, nó chỉ có thể gọi là sành điệu.

Ngắm kỹ gương mặt xinh đẹp rực rỡ của mình trong gương, cô lấy lọ kem dưỡng Dabao ra vỗ vỗ lên mặt. Hồi còn đi học, mỹ phẩm cô dùng không phải hàng hiệu, nhưng đều là đồ bình dân quốc dân mà sinh viên nào cũng mê. Giờ nghèo quá rồi, chỉ đành dùng Dabao để nuôi lại làn da mình thôi.

Xong xuôi, Cố Ỷ cầm laptop, ngồi xuống giường cạnh Khương Tố Ngôn.

"Không đến mức đó chứ? Hàng xóm của nó mới chết mà, đáng lẽ nó phải mạnh hơn mới đúng. Chị từng nói với em sức mạnh của quỷ có liên quan đến thời gian chết còn gì?"

Lúc Khương Tố Ngôn nói câu ấy, Cố Ỷ đã hoàn toàn hiểu rõ Khương Tố Ngôn lợi hại đến cỡ nào, dù gì nàng cũng là một đại quỷ ngàn năm, trên đời chắc chẳng có mấy ai sánh bằng.

Thử nghĩ mà xem, đại quỷ ngàn năm sao có thể dễ gặp như rau ngoài chợ được? Phải là vàng trong cát, hiếm như gà chín cựa ngựa chín hồng mao mới đúng chứ.

Đầu Rong Biển kia chắc cũng chết chưa bao lâu, còn bạn cùng phòng thì mới chết, xét logic ra, nó hẳn phải mạnh hơn chứ? Giờ nghe Khương Tố Ngôn bảo nó có khi còn đánh không lại bạn cùng phòng, Cố Ỷ càng cảm thấy khó hiểu.

Khương Tố Ngôn vừa vượt qua màn 51 liền đặt điện thoại xuống, mở máy tính của cô rồi chỉ vào màn hình. Cố Ỷ hiểu ý, nàng muốn xem phim mới ra hôm nay.

Cố Ỷ vừa mở trình duyệt, vừa đăng nhập tài khoản VIP mượn của bạn cùng phòng, vừa lắng nghe Khương Tố Ngôn giải thích: "Sống lâu chỉ là một yếu tố giúp quỷ mạnh hơn. Ngoài ra còn nhiều lý do khác."

"Thứ nhất, một con quỷ nếu ăn nhiều quỷ khác hoặc ăn nhiều người thì tự nhiên cũng sẽ mạnh hơn. Có những con mới chết một năm thôi nhưng vì ăn quá nhiều, sức mạnh có khi còn vượt cả mấy con quỷ trăm năm chưa từng ăn gì."

"Những con quỷ vừa chết đã mạnh sẵn, thường là vì ba nguyên nhân."

Khi Khương Tố Ngôn đang nói thì Cố Ỷ đã tìm được tập phim mới cập nhật hôm nay, nhấn nút phát. Nhạc mở đầu phim vang lên chậm rãi, Khương Tố Ngôn dừng lại một chút rồi mới nói tiếp ba nguyên nhân đó là gì.

"Mệnh cách cực hung, chết oan uổng, chôn nơi tuyệt địa. Chỉ cần dính một trong ba, quỷ mới chết dù còn ngơ ngác cũng có thể là lệ quỷ cực kỳ mạnh."

"Còn cái con quỷ ban nãy, nhìn nó cực kỳ không muốn ở cùng bạn cùng phòng, ta đoán nơi nó ở là một mảnh hung địa. Nhiều năm như vậy, nơi đó đã dưỡng nó thành ra như vậy, nên nó không muốn chia địa bàn với kẻ khác."

*Hung địa: đất dữ, đất độc. Vì muốn nghe cho tính chất cổ trang vì KTN là người cổ đại nên mình dùng từ hán việt đoạn này nha.

Cố Ỷ tua nhanh qua phần nhạc đầu phim, nội dung đã nối tiếp từ tập trước: nam chính cứu mỹ nhân, nhưng lại vì thế mà xảy ra hiểu lầm với nữ chính.

Khương Tố Ngôn bị phim cuốn hút, quên luôn phần đang kể, Cố Ỷ không nhịn được lại tiếp tục hỏi: "Vậy còn sau đó thì sao? Nếu Đầu Rong Biển kia đã ở sẵn nơi đất dữ rồi mà vẫn đánh không lại con quỷ mới chết kia, thì chắc chắn không phải vì đất dữ nữa, đúng không!"

Khương Tố Ngôn bực mình liếc cô: "Ngươi nói đúng."

Rõ ràng là nàng không muốn nói nữa, nên Cố Ỷ chỉ đành tiếp tục cùng nàng xem phim truyền hình. Một tập kết thúc, chuẩn bị sang tập kế tiếp, thì Cố Ỷ lại đột nhiên phun ra một phát biểu 'đạp trúng mìn': "Vậy lúc chị chết thì sao? Chị thành quỷ vì nguyên nhân nào?"

Ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt Khương Tố Ngôn, càng khiến làn da trắng bệch của nàng trở nên đáng sợ.

Khương Tố Ngôn khẽ cười lạnh: "Cả ba dạng ta đều dính."

Cố Ỷ nuốt nước bọt đánh ực.

Faye:

Cố Ỷ: Vợ quỷ mê chơi game, mê xem phim truyền hình, mê shopping online... phải làm sao, online chờ gấp! :)))))))