Khi Cố Ỷ còn đang do dự có nên tung ra kỹ năng bảo mệnh cuối cùng của mình hay không, thì cái sinh vật to lớn có ngoại hình kỳ lạ kia lại lên tiếng trước: "Tôi... tôi nghe nói... đây là... tiệm vàng mã Lão Cố..."
"Đúng vậy, đây chính là tiệm vàng mã."
Nghe nó nói xong câu này, trong lòng Cố Ỷ chợt động: Chẳng lẽ đơn hàng đầu tiên trong đời mình cuối cùng cũng tới rồi sao?
Ngay sau đó, Cố Ỷ nở một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng tháng Ba, chỉ là phía sau nụ cười ấy lại giấu một lưỡi dao – một con dao giết người không thấy máu.
Ngay từ khi nhìn thấy cuốn Sổ tay kinh doanh tiệm vàng mã, Cố Ỷ đã nảy ra vài suy nghĩ khá kỳ quặc.
Ví dụ như, trong đời thực khi làm kinh doanh, cần phải báo giá với cục quản lý vật giá, không thể tự ý định giá khác với mức quy định, phải được phê duyệt mới được buôn bán.
Nếu bán quá đắt thì sẽ bị người ta tố cáo, rồi bị buộc đóng cửa chấn chỉnh.
Nhưng giao dịch với ma quỷ thì khác. Chẳng lẽ trong giới ma quỷ cũng có cục quản lý vật giá đến kiểm soát mình định giá bao nhiêu sao?
Đã không có, vậy thì mình nói sao thì là vậy.
Giờ đây, nhìn thấy con quỷ này tự tìm đến cửa, nỗi sợ hãi trong lòng Cố Ỷ lập tức tiêu tan, thay vào đó là một cảm xúc phấn khích kiểu: Cuối cùng ngài cũng đến rồi ạ!
Quả nhiên, dưới nụ cười tỏa nắng của Cố Ỷ, Đầu Rong Biển mở miệng nói tiếp: "Tôi nghe nói tiệm vàng mã lão Cố có thể giải quyết không ít vấn đề của bọn tôi... nên mới tới đây."
"Đúng đúng đúng, mời vào mời vào."
Cố Ỷ kéo cửa hông ra, còn giơ tay làm động tác "mời".
Con quỷ ngoài cửa, tạm thời được Cố Ỷ gọi là "Đầu Rong Biển", hiển nhiên có phần ngạc nhiên và cảm kích trước thái độ của cô.
Sau khi thành quỷ, đã lâu nó không giao tiếp với con người. Lâu lâu ra ngoài mà gặp người sống, ai nấy đều sợ nó chết khiếp. Bây giờ gặp Cố Ỷ, lại còn được cô đối xử tử tế như vậy, Đầu Rong Biển suýt nữa cảm động đến rơi lệ.
"Làm phiền rồi."
...Lại còn là một Đầu Rong Biển rất lễ phép nữa. Cố Ỷ nghĩ thầm.
Đầu Rong Biển bước qua ngưỡng cửa, cúi người đi vào từ cửa hông. Khi nó di chuyển, trên người liên tục nhỏ nước xuống đất, từng giọt "tí tách" vang lên đều đều.
Đợi nó vào trong rồi, Cố Ỷ vừa định đóng cửa lại, liếc mắt ra ngoài một cái liền thấy nơi nó vừa đứng đã đọng thành một vũng nước.
Ngay khoảnh khắc đó, Cố Ỷ lại nhớ đến lời Khương Tố Ngôn từng nói: "Càng không giống người, lại càng không có nhân tính."
Ngoài cái đầu ra, các bộ phận khác của Đầu Rong Biển cũng không giống người lắm. Nó có hình dáng như con người, nhưng toàn bộ làn da đều đen sì, nước không chỉ chảy xuống từ đầu mà còn từ khắp thân thể rơi xuống.
Một con quỷ như thế, ngoài hình dáng ra thì chẳng còn gì giống người nữa.
Nhưng hành vi, cử chỉ của nó... lại vẫn còn giống con người. Cố Ỷ không hiểu, loại quỷ như thế này, rốt cuộc có được coi là "không có nhân tính" không?
Thật ra trong lòng cô vẫn có chút hoảng. Nhưng đây là vị khách đầu tiên của cô! Không thể để chạy mất như thế được!
Hơn nữa, Cố Ỷ cũng tin rằng: thứ này tuyệt đối không mạnh bằng Khương Tố Ngôn.
Dù nó có muốn làm gì cô, thì cũng chỉ có thể biến thành món tráng miệng cho Khương Tố Ngôn thôi.
Cố Ỷ rất tin tưởng Khương Tố Ngôn.
Thứ nhất, nàng ấy là một đại quỷ nghìn năm – mà thứ như đại quỷ nghìn năm thì chắc chắn hiếm vô cùng.
Thứ hai, mấy ngày nay, mỗi con quỷ đến quấy rối Cố Ỷ đều bị Khương Tố Ngôn ăn sạch, trở thành bữa khuya của nàng ấy.
Có một "bà vợ" thế này trấn giữ, chẳng lẽ cô còn phải sợ một đầu rong biển à?
Cố Ỷ cố tỏ ra bình tĩnh, mời Đầu Rong Biển ngồi xuống đối diện.
"Anh có tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao?"
Dưới góc nhìn của Cố Ỷ, quỷ tìm đến người giúp đỡ thì chắc chắn là bởi vì lúc còn sống còn có điều gì chưa hoàn thành. Trên tivi phần lớn đều diễn như vậy, trong tiểu thuyết cũng viết như vậy cả! Giúp những con quỷ này hoàn thành tâm nguyện, rồi thu lấy hồn lực, chính là công việc mà nhà họ Cố đã làm suốt bao đời nay.
Không gian trống của tiệm vàng mã không lớn, chỗ ngồi của hai người cũng khá chật chội. Cố Ỷ ngồi trên chiếc ghế phía sau quầy, còn kéo thêm một cái ghế cho Đầu Rong Biển ngồi đối diện.
Giữa họ chỉ ngăn cách bởi một chiếc quầy, trên và bên ngoài quầy đều là kính, có thể nhìn thấy rõ ràng đủ loại đồ vàng mã bên trong.
Bên trong còn có mấy thỏi vàng giấy mà mấy ngày gần đây Cố Ỷ rảnh rỗi gấp được, Khương Tố Ngôn rất thích ăn mấy thứ này, thỉnh thoảng Cố Ỷ lại đốt một ít cho nàng ăn vặt.
Tóc rong biển của Đầu Rong Biển thật sự khiến người ta không nhìn ra biểu cảm của nó, nhưng Cố Ỷ để ý thấy nó hơi cúi đầu, đoán là đang nhìn mấy món đồ nhỏ trong quầy.
Đồ đặt trong quầy của tiệm lão Cố, đối với những quỷ quái như nó thì chắc chẳng khác gì mấy món tráng miệng ngon mắt, theo bản năng sẽ bị thu hút sự chú ý.
Nghe thấy giọng Cố Ỷ, Đầu Rong Biển có một động tác rất nhỏ ngẩng đầu lên, chứng tỏ đã tập trung trở lại vào cô.
Ngoài dự đoán của Cố Ỷ, Đầu Rong Biển lại nhẹ nhàng lắc đầu sau khi nghe xong câu hỏi của cô, theo chuyển động của đầu nó, nước từ rong biển trên đầu lại rung rinh rồi nhỏ xuống kính quầy.
Lúc nãy nhỏ xuống sàn thì Cố Ỷ chưa để ý, nhưng giờ nhỏ lên mặt kính, cô mới nhận ra, nước từ người Đầu Rong Biển nhỏ ra thật sự rất bẩn, không đến mức đen như mực, nhưng ít nhất cũng giống như nhúng bút lông vào nước sạch rồi khua vài cái.
Cố Ỷ cố gắng không để tâm đến chuyện đó, chỉ lặng lẽ quan sát Đầu Rong Biển.
Nó trông có vẻ hơi ngại ngùng, hành động cũng trở nên rụt rè hơn, mãi một lúc sau mới lên tiếng: "Là thế này, thật ra tôi không phải có tâm nguyện chưa hoàn thành gì đâu. Thực ra tôi thấy làm quỷ cũng khá ổn, không định đi đầu thai hay hoàn thành tâm nguyện gì cả... nhưng gần đây, cuộc sống của tôi gặp chút vấn đề."
Tóc rong biển của nó lại rũ xuống một chút: "Như cô thấy đấy, tôi là một thủy quỷ." Cái này thì đúng thật, bởi vì nó luôn nhỏ nước, chắc chắn không phải loại quỷ khác rồi. "Tôi vẫn sống ở bờ tây con sông hộ thành ở ngoại ô thành phố, sống đã mấy năm rồi, cũng chẳng ai làm phiền, cùng lắm là gặp vài người câu cá, mà cũng đều sống yên ổn. Nhưng gần đây đột nhiên tôi lại có một người hàng xóm mới. Nó mới biến thành quỷ không bao lâu, còn khá mơ màng, nhưng mà mấy năm nay tôi quen sống một mình rồi, giờ tự dưng có hàng xóm, tôi thật sự thấy rất khó chịu."
Tóc rong biển vốn nhỏ giọt từng giọt, nay theo lời nói của nó, tốc độ nhỏ nước còn nhanh hơn. Cố Ỷ ngồi đối diện cũng nghe thấy tiếng "tí tách, tí tách" ban đầu chuyển thành "tí tí tí".
Nghe ra được, Đầu Rong Biển thật sự rất phiền não.
Nhưng nghe xong câu chuyện, Cố Ỷ thật sự muốn gãi đầu: "Vậy... anh muốn tôi giúp gì đây?"
"Nếu có thể giúp tôi khuyên con quỷ mới kia đổi chỗ ở thì tốt quá, chủ yếu là tôi thật sự thấy khó chịu. Nó chuyển chỗ khác sống, vừa tốt cho nó, vừa tốt cho tôi. Thành phố Lễ Phong có bao nhiêu con sông, sông hộ thành lại rộng như vậy, đâu cần phải chen chúc sống cùng tôi chứ!"
Cố Ỷ suy nghĩ một lúc, lại đánh giá Đầu Rong Biển thêm lần nữa, trong lòng bắt đầu lăn tăn: Khứa này đầu toàn rong biển thế kia, không khéo đang định lừa mình tới rồi tìm cách ăn thịt mình thì chết!
Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới hỏi một câu cực kỳ then chốt: "Chuyện này anh đã nói chuyện với nó chưa?"
"Có chứ, tôi cũng muốn bàn bạc với nó mà, nhưng giờ nó vẫn còn mơ mơ màng màng, chẳng hiểu tôi nói gì hết."
Nghe nó nói xong, Cố Ỷ càng cảm thấy chuyện này thật sự không dễ xử lý.
Cô vốn tưởng cái giao dịch đầu tiên kiểu gì cũng sẽ đơn giản — kiểu như làm cầu nối giữa người với quỷ, giúp truyền lời một cái là xong. Ai ngờ vị khách đầu tiên đến cửa lại bảo cô đi tìm một con quỷ khác để thương lượng.
Việc quỷ tìm đến cô là một chuyện, nhưng chính cô phải đi tìm quỷ thì lại là chuyện khác.
Cố Ỷ thật lòng không muốn nhận, hơn nữa cô cũng không rõ con quỷ mà Đầu Rong Biển muốn đuổi đi kia là loại gì, nhỡ đâu là kiểu quỷ nói chuyện không hợp liền lật bàn đánh nhau, đại khai sát giới thì chẳng phải quá đau đầu sao?
Có Khương Tố Ngôn bên cạnh, Cố Ỷ không lo đến tính mạng, nhưng bị quỷ dọa thì cô thật sự không muốn.
Vì vậy trong lòng đã có ý, cô định mau chóng tìm cách đuổi Đầu Rong Biển đi.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Đầu Rong Biển dường như đã nhận ra điều đó. Rong biển trên đầu nó vốn đã rũ xuống rất thấp, mà khi cảm nhận được Cố Ỷ định từ chối mình, giọng nó bỗng trở nên âm u hẳn: "Tôi nghe nói... tiệm vàng mã có thể giúp bọn tôi làm bất cứ chuyện gì. Cô không phải là... căn bản chẳng làm được gì đấy chứ?!"
Nó bất ngờ nổi khùng.
Đám rong biển trên đầu nó trở thành vũ khí sắc bén nhất, trong nháy mắt xoắn lại thành hình xoáy như mũi nhọn, lao vút về phía Cố Ỷ!
Tốc độ của nó quá nhanh, Cố Ỷ căn bản không kịp phản ứng.
Nhưng dù cô không kịp phản ứng, bên cạnh cô vẫn có một bà vợ luôn sẵn sàng hành động nhanh hơn bất kỳ ai.
Dưới ánh đèn, bóng của Cố Ỷ in xuống đất, kéo thành một vùng tối, và ngay khoảnh khắc Đầu Rong Biển bạo động, một thân ảnh đỏ rực đột ngột từ trong bóng đó lao ra.
Còn chưa kịp nhận ra điều gì, Cố Ỷ chỉ cảm thấy một luồng hàn ý buốt tận xương, Khương Tố Ngôn đã đưa tay ôm chặt lấy cô, kéo cô vào vòng tay của mình.
Sợi rong biển xoắn thành mũi nhọn kia chỉ còn cách Cố Ỷ chưa tới mười centimet, nhưng hoàn toàn không thể tiến thêm chút nào nữa.
Khi Cố Ỷ hoàn hồn, cô đã lùi lại một bước theo phản xạ, chiếc ghế ngồi dưới mông bị đẩy về sau, đổ xuống đất kêu một tiếng rầm.
Không gian xung quanh lập tức chìm vào yên lặng.
Đầu Rong Biển trông vô cùng ngượng ngùng. Cố Ỷ nhìn rõ mũi nhọn cuộn xoắn trước mặt mình từ trạng thái hung hăng dọa người, dần dần mềm nhũn lại, cuối cùng cuộn tròn rồi rút về.
Rõ ràng Đầu Rong Biển đã nhìn thấy đôi mắt đen sẫm vô cảm của Khương Tố Ngôn, ánh nhìn ấy không mang theo chút nhiệt độ nào, gần như có thể đóng băng nó tại chỗ. Biết mình không phải đối thủ, nó lập tức từ dáng vẻ hung hăng gào thét khi nãy quay về làm một con quỷ ngoan ngoãn, ngồi lại vào chỗ cũ.
Còn Cố Ỷ vì đang đứng nên nhìn nó từ trên xuống, nói: "Anh nói xem, đang yên đang lành nổi điên làm gì không biết?"