Bị Ép Thừa Kế Vợ

Chương 20: Vô dụng thật mà



"Đây là bố mẹ cháu. Họ đi du lịch đến núi tuyết một thời gian trước, đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Cháu nghĩ thời gian họ mất tích còn lâu hơn cả con gái của dì." Giọng của Cố Ỷ rất nhạt, chẳng thể nghe ra chút buồn nào, nhưng trong mắt cô lại viết đầy nỗi cô đơn.

"Cháu cũng giống dì mà. Cháu thì mất bố mẹ, dì thì mất con gái. Bố mẹ cháu giờ cũng không biết tung tích ở đâu, sống không thấy người, chết không thấy xác, cháu chẳng thể tìm ra họ. Nhưng cháu biết, e là bố mẹ lành ít dữ nhiều rồi."

Cố Ỷ nhìn thẳng vào người phụ nữ trung niên: "Dì à, con người phải biết nhìn về phía trước. Cháu sẽ sống cho thật tốt, vì cháu biết bố mẹ cháu chắc chắn không muốn thấy cháu trở thành kẻ mất hồn mất vía vì cái chết của họ."

Cô nói rất nghiêm túc. Nếu điều đó có thể khiến người phụ nữ tỉnh ngộ, thì Cố Ỷ không ngại phơi bày vết thương của mình ra cho người khác nhìn thấy. Cô không có bản lĩnh trừ được ác quỷ đang bám trên người phụ nữ kia, nhưng chắc chắn sẽ có người làm được.

Có lẽ vì Cố Ỷ và bà ta có chung cảnh ngộ, người phụ nữ hơi dao động, ánh mắt nhìn Cố Ỷ cũng không còn căm phẫn như khi nãy.

Cố Ỷ vừa thở phào nhẹ nhõm vì cảm xúc của bà ta đã ổn định hơn, thì bị câu nói của con ác quỷ kia chặn họng: "Nói mấy lời này làm gì, chung quy vẫn là không tìm được tung tích con gái bà ta mà thôi, đúng không?"

Đôi mắt người phụ nữ trung niên vốn đang dần bình tĩnh lại, lập tức nhuốm màu điên cuồng lần nữa. Con gái chính là sinh mệnh của bà.

"Tôi... tôi chỉ muốn biết Viện Viện ở đâu! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Dù con bé có thực sự chết rồi, tôi cũng muốn đưa con bé về nhà! Cầu xin cô! Nếu cô biết con bé ở đâu, làm ơn giúp tôi với! Giá nào tôi cũng chấp nhận, lấy mạng tôi cũng được!" Người phụ nữ vừa nói vừa bật khóc, nước mắt từ hốc mắt tuôn trào, rơi xuống mặt kính của quầy thu ngân.

Chẳng mấy chốc, những giọt nước mắt tụ lại thành một vũng nhỏ.

Khác hẳn lần trước khi Đầu Rong Biển để lại vết nước đen ngòm, nước mắt của người phụ nữ này trong suốt và sạch sẽ, vì.. bà là một con người.

Cố Ỷ không thể dùng chiêu lừa gạt như lần trước với Đầu Rong Biển để đánh lạc hướng và đuổi bà ta đi. Cô chỉ có thể ngồi yên tại chỗ, khẽ nói ba từ: "Xin lỗi dì."

Những lời còn lại nghẹn lại trong cổ họng, không thể nói ra được, bởi vì cô: lực bất tòng tâm.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng. Rất lâu sau đó, người phụ nữ mới buông tay xuống, trở lại dáng vẻ co ro ban đầu, rồi rời khỏi quầy thu ngân.

Cánh cửa bên hông "két" một tiếng bị mở ra, sau đó lại được khép lại.

Cố Ỷ ngồi lặng ở tầng dưới rất lâu rồi mới đứng dậy, tắt đèn rồi đi lên lầu. Cô bước lên từng bậc cầu thang cũ kỹ, tay vịn vào lan can, bước chân chậm hơn cả lúc đi xuống.

Khi lên đến tầng hai, cô thấy Khương Tố Ngôn đã không còn xem phim truyền hình nữa, mà đang ngồi tựa vào đầu giường. Vạt váy cưới màu đỏ thẫm của nàng rủ xuống mép giường, gấp lại thành một đoạn. Nếu không vì sắc mặt quá nhợt nhạt, chẳng ai nghĩ nàng là một con quỷ.

Tâm trạng Cố Ỷ cực kỳ tồi tệ. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tố Ngôn, rồi khi đối phương dang tay ra, cô lập tức chui vào lòng nàng.

Vòng tay của Khương Tố Ngôn chẳng có chút ấm áp nào, thậm chí còn lạnh lẽo. Trước kia, Cố Ỷ cũng từng ôm ấp đùa giỡn với bạn cùng phòng, nhưng hôm nay, cô chỉ muốn tìm một chút hơi ấm.

"Có phải em vô dụng lắm không?"

Cố Ỷ trong nỗi cô đơn, không kiềm được mà buột miệng hỏi. Ngón tay của Khương Tố Ngôn rơi lên mái tóc nửa vàng nửa không của cô, móng tay dài đen nhánh luồn vào tóc cô, nhẹ nhàng chải từng sợi một.

Về câu hỏi đó, Khương Tố Ngôn cũng chẳng định nói mấy lời trái lương tâm: "Ừ, phu quân đúng là rất vô dụng."

"Chị cũng không thèm an ủi em chút nào sao."

Khương Tố Ngôn khẽ cười. Nghe thấy tiếng cười của nàng, Cố Ỷ ngẩng đầu lên, ngước mặt nhìn nàng: "Nhưng em thật sự rất muốn giúp dì ấy."

"Giúp bà ta chuyện gì? Tìm con gái của bà ấy?"

Móng tay đen nhánh quấn lấy những lọn tóc nhuộm vàng của Cố Ỷ. Cố Ỷ rất hiếm khi chủ động thân mật với Khương Tố Ngôn, mà đối với Khương Tố Ngôn mà nói, những khoảnh khắc ôm nhau thế này cũng chẳng nhiều.

Chỉ với cái ôm này thôi, nếu Cố Ỷ mở lời nhờ vả, có khi nàng sẽ thật sự đi giúp cô tìm con gái của người phụ nữ kia. Dù sao thì đứa bé đó đã chết rồi, mà đối với Khương Tố Ngôn, tìm người chết còn dễ hơn tìm người sống. Nếu người đó đã hóa thành quỷ, thì lại càng dễ.

Khương Tố Ngôn rất thích Cố Ỷ, vì cô ấy đặc biệt ấm áp. Nàng rất thích cảm giác ở bên cô. Chỉ là Cố Ỷ vẫn còn sợ nàng, cho nên những lúc thân mật như vậy giữa hai người thực sự rất hiếm hoi.

Nhưng ngoài dự đoán của nàng, Cố Ỷ lắc đầu.

"Không, em muốn ép con quỷ kia rời khỏi người dì ấy." Cố Ỷ rút khỏi vòng tay của Khương Tố Ngôn. Nàng buông tay ra, những sợi tóc của cô cũng trượt khỏi đầu ngón tay nàng. Hơi ấm vừa rồi còn ở trong lòng giờ đã rời xa.

Khương Tố Ngôn cảm thấy có chút trống rỗng, nhưng vì lời của Cố Ỷ mà bất giác khẽ cười: "Ngươi nghĩ hay thật đấy. Nhưng ta không giúp được ngươi."

Cố Ỷ lắc lắc đầu: "Em muốn tự mình tìm cách." Cố Ỷ là kiểu người đã nói là làm. Vừa dứt lời, cô đã như cơn gió lao xuống tầng dưới, lục trong ngăn kéo tầng một ra quyển "Sổ tay kinh doanh tiệm vàng mã."

Tuy quyển "Sổ tay kinh doanh tiệm vàng mã" chỉ là một cuốn sách mỏng, trước kia Cố Ỷ đã lật xem qua, nhưng cô vẫn sợ mình đã bỏ sót điều gì, nên lần này đọc lại từ đầu đến cuối một cách nghiêm túc.

Không may là, quyển sổ tay này thật sự không ghi chép được thứ gì hữu dụng.

Dù sao nó cũng chỉ là một cuốn sổ mỏng, chứa được không nhiều nội dung. Phần lớn chỉ là kiến thức cơ bản dành cho người mới và hướng dẫn vận hành cửa tiệm vàng mã thường nhật, thậm chí còn dành hẳn một phần lớn để giải thích cách gấp người giấy. Những phương pháp như trục quỷ, đuổi tà hoàn toàn không có.

Ngoài cuốn "Sổ tay kinh doanh tiệm vàng mã," Cố Ỷ cũng không có nguồn nào khác để tìm hiểu các pháp thuật trừ tà.

Ngay sau khi tiếp nhận cửa tiệm vàng mã và phát hiện ra trên đời thật sự có ma quỷ, cô đã từng gọi điện về quê, bóng gió hỏi họ hàng xem có biết gì về yêu ma quỷ quái hay pháp thuật gia truyền của nhà họ Cố không.

Những gì cô nhận lại được đa phần là những câu hỏi đầy lo lắng từ chú bác, ông bà: "Ỷ Ỷ, cháu không sao chứ? Đừng có vì chuyện ba mẹ mà suy nghĩ lung tung nhé."

Rõ ràng, họ rất sợ Cố Ỷ vì chuyện của bố mẹ mà nảy sinh ý nghĩ không hay, thậm chí là đi tìm thầy pháp để gọi hồn bố mẹ về.

Từ nhỏ đến lớn, Cố Ỷ cũng chưa bao giờ thấy những người thân ở quê có bản lĩnh đuổi ma tróc quỷ gì cả, thậm chí... chưa từng nhìn thấy ma.

Cố Ỷ đoán rằng tiệm vàng mã lão Cố này có lẽ chỉ có chút quan hệ thân thích từ xa, còn vì sao lại truyền đến tay cô... e là do nhìn trúng tiềm năng "chiêu hồn gọi quỷ" của cô chăng.

Nhà họ Cố không thể trông cậy được nữa, Cố Ỷ đành phải tự nghĩ cách khác.

Thời đại này, gặp phải chuyện gì không hiểu thì phản xạ đầu tiên chính là tra cứu trên mạng. Ban đầu, Cố Ỷ tìm kiếm với từ khóa: "Người bị quỷ ám ma nhập thì trục như thế nào?" Kết quả tìm ra thì muôn hình vạn trạng, còn có cả người lấy đó làm mở đầu cho tiểu thuyết. Lúc mới đọc, Cố Ỷ còn không để ý, càng đọc càng thấy không đúng.

Cô nhận ra rằng với từ khóa này thì chắc chắn không tra được phương pháp nào hữu dụng, nên thử đổi lại: "Bị quỷ ám ma nhập thì nên tìm đạo quán nào để giải quyết?"

Ban đầu cô tính tìm chùa chiền, nhưng nghĩ kỹ thì hiện tại cô cũng coi như là một phần mười đạo sĩ rồi – dù sao Sổ tay kinh doanh tiệm vàng mã cũng nói rồi, nhà họ Cố dùng chính là đạo pháp, dù sao thì cũng không thể "phản bội", quay sang nhờ bên chùa giúp được.

*Đạo sĩ là liên quan Đạo giáo, chùa chiền là liên quan Phật giáo. Đạo giáo và Phật giáo là 2 trường phái khác nhau, thường đối đầu nhau về tư tưởng nên mới có từ "phản bội" ở đoạn trên. Giống như trong truyện kiếm hiệp Võ Đang vs Thiếu Lâm đấu nhau vậy nha, ví dụ vậy cho các bạn dễ hiểu. Đạo giáo là đạo xuất phát từ TQ, còn Phật Giáo là nguồn gốc từ Ấn Độ du nhập vào TQ sau này.

Nhưng mà tra một hồi thì kết quả trả ra vẫn là hàng đống chùa chiền, cũng đành chịu, thời buổi bây giờ chùa thì nhiều hơn đạo quán thật.

Cố Ỷ ghi lại mấy ngôi chùa có tiếng và gần chỗ cô, sau đó mới thấy được một hai đạo quán đáp ứng được yêu cầu, rồi mới tắt điện thoại.

Đợi đến hai ngày sau, vào ngày nghỉ, Cố Ỷ mới đi đến một ngôi chùa nổi tiếng ở ngoại ô thành phố Lễ Phong.

Sau khi mua vé vào cửa và tìm thấy nhà sư, Cố Ỷ bày tỏ mục đích đến đây. Đối phương bảo cô bỏ ra hai trăm đồng mua một lá bùa trừ tà, cho vào một túi gấm đưa cho cô mang theo.

Cố Ỷ cầm túi gấm ra vườn sau của chùa, ngồi trên bồn hoa dưới gốc cây, hỏi Khương Tố Ngôn: "Thế nào?"

Khương Tố Ngôn công khai đường hoàng hiện thân trong chùa, ngồi xuống cạnh Cố Ỷ, ánh mắt đầy khó chịu nhìn cái túi gấm kia. Cố Ỷ còn tưởng túi gấm này thật sự có tác dụng, đến mức khiến Khương Tố Ngôn cảm thấy khó chịu, ai ngờ giây tiếp theo lại nghe nàng ấy nói: "Phu quân, ngươi không được đeo túi gấm của người khác, chỉ được đeo cái của chúng ta."

"...Chị không đến mức phải ghen với một cái túi gấm chứ?"

Cố Ỷ tung tung cái túi gấm trong tay, còn cố tình lắc lắc trước mặt Khương Tố Ngôn, sau đó xác nhận được từ ánh mắt đối phương: Cái túi gấm này, bao gồm cả lá bùa trừ tà bên trong, hoàn toàn không có chút tác dụng nào.

Cố Ỷ hơi không cam lòng, thứ này là cô bỏ ra hai trăm đồng để mua đó!

Càng nghĩ càng thấy ấm ức, cô bảo Khương Tố Ngôn quay về trong cái bóng của mình, rồi cầm túi gấm quay lại chỗ vừa mua, nhà sư bán túi gấm khi nãy vẫn còn ở đó.

Cố Ỷ đi thẳng tới, gọi ông ta lại: "Thầy à."

"Thí chủ, còn chuyện gì nữa sao?"

"Lá bùa trừ tà này của thầy chẳng có tác dụng gì cả."

Nhà sư cau mày, nhìn túi gấm rồi không nhịn được nói: "Thí chủ, mới chỉ qua một lúc thôi mà sao lại nói là không có tác dụng?"

Cố Ỷ nói chắc nịch: "Thật sự không có tác dụng. Tôi còn để con quỷ đang nhập vào người tôi xem rồi, chị ta hoàn toàn không có phản ứng gì, lá bùa này không có tác dụng với chị ấy."

Tuy cũng có khả năng là vì Khương Tố Ngôn là một đại quỷ ngàn năm, đạo hạnh của vị sư này không đủ nên mới vô dụng. Nhưng bản thân Cố Ỷ cũng không cảm nhận được một chút hồn lực nào từ lá bùa này, theo bản năng cô cảm thấy thứ này thật sự vô dụng.

Chỉ là lúc mua bị thầy ấy thuyết phục quá, chém gió đến tận giời, nhất thời bị lôi cuốn nên mới không do dự mà mua.

Sự thật chứng minh, mua đồ thì không thể để bản thân bị gió thổi phần phật được.