Cố Ỷ giằng co với nhà sư hơn hai mươi phút, cuối cùng nhà sư cũng chịu thua mà trả lại tiền cho cô.
Cố Ỷ người này đúng là mặt dày thật. Trước đây do bị chuyện của người phụ nữ trung niên ám ảnh suốt một thời gian, lại đúng vào kỳ thi nên cô rất mệt mỏi. Bị nhà sư chèo kéo một hồi, đầu óc choáng váng, cô nhất thời bị kích động mà mua luôn bùa trừ tà.
Nhưng Cố Ỷ là người nghèo. Nếu lá bùa đó thật sự có tác dụng thì cô cũng không nói gì, vấn đề là nó chẳng có tí hiệu quả nào với Khương Tố Ngôn cả, vậy thì mấy cái khác càng không cần phải nghĩ đến, nhất định phải được hoàn tiền!
Đó là 200 tệ đấy! Với tính cách keo kiệt của Cố Ỷ, số tiền này ít nhất cũng đủ cô sống hơn một tuần. Buổi sáng cô ăn sáng hết 6 tệ, trưa ăn ở căn tin trường hết tầm 12 tệ, buổi tối đi tiệm ăn cũng không tốn mấy. Tính sơ sơ mỗi ngày chỉ khoảng 30 tệ.
Hai trăm tệ!
Cố Ỷ chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy xót ruột.
Liên quan đến chuyện ăn ở cả tuần liền, Cố Ỷ dốc hết sức lực, cuối cùng làm cho nhà sư phát phiền mà trả lại 200 tệ cho cô.
Sau khi nhận lại tiền, Cố Ỷ nhanh tay nhét trả túi gấm vào tay nhà sư, rồi không quay đầu lại mà chạy biến.
Đợi cô đi rồi, nhà sư cầm túi gấm trong tay, nhìn 200 tệ vừa tới tay đã không cánh mà bay, còn lầm bầm sau lưng cô: "Không có tiền thì đừng tới đây, xui xẻo thật."
Vừa dứt lời, đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng cười lạnh lẽo: "Hừ."
Kèm theo đó là một luồng gió lạnh thốc từ cổ áo sau lưng ông ta vào. Luồng khí lạnh ấy giữa thời tiết này lại đặc biệt rõ ràng, như có ai nhét một cục đá vào trong áo, khiến toàn thân ông ta run lên.
Nhà sư lập tức quay đầu lại, định tìm xem tiếng phụ nữ đó phát ra từ đâu, nhưng chẳng thấy ai cả. Ông ta khựng lại, giơ tay lên nhìn thì thấy da gà nổi khắp cánh tay.
Ông siết chặt túi gấm trong tay, nhớ lại câu nói vừa rồi của cô gái kia.
Cô nói: "Tôi cho con quỷ nhập vào tôi xem thử rồi, chị ta không có phản ứng gì cả."
Nhà sư nuốt nước miếng, lẩm bẩm niệm: "Nam mô A Di Đà Phật..."
Trong khi đó Cố Ỷ lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô hoàn toàn không biết Khương Tố Ngôn vừa lén lút chơi xấu sau lưng mình. Cô lên xe buýt, nhìn điện thoại, chuẩn bị đến ngôi chùa thứ hai.
Lần này cô không bị nhà sư lừa nữa. Trước khi hỏi Khương Tố Ngôn, cô đã tự mình phán đoán xem đồ vật đó có chứa chút hồn lực nào không. Nếu hoàn toàn không có, thì khỏi cần hỏi nhiều, chắc chắn là đồ bịp bợm.
Đáng tiếc là, Cố Ỷ đã ghé liên tiếp ba bốn ngôi chùa và hai đạo quán, nhưng không thấy món đồ nào có hồn lực. Cô thở dài, quả nhiên trên đời này chẳng có bao nhiêu hòa thượng đạo sĩ là có bản lĩnh thật sự, đa phần chỉ là người thường đi kiếm sống thôi.
Những chùa chiền, đạo quán đó hương khói nghi ngút, vậy mà chẳng tìm nổi một người thật sự có thể trừ tà bắt ma, khiến Cố Ỷ hơi thất vọng.
Trong lịch trình của cô còn một đạo quán cuối cùng, nơi này thậm chí cô còn chẳng muốn đến, vì nó nằm ở vùng hẻo lánh, lại vắng vẻ, hầu như chẳng ai lui tới. Chẳng qua là tiện đường về nên cô mới đưa nó vào hành trình.
Hôm nay đã đi không biết bao nhiêu chùa chiền đạo quán, đến nỗi chân cô đau nhức, cả người cũng mỏi mệt. Nhưng đã tới nước này rồi, còn cái cuối cùng thì đi luôn cho xong.
Trên mạng nói nơi đó rất thanh tĩnh, chẳng có khách du lịch nào cả, Cố Ỷ nghĩ cũng coi như là chỗ tốt, thế là ngồi xe đi đến đạo quán đó.
Quả nhiên, đạo quán này đúng như lời đồn, vô cùng hẻo lánh, nằm ở chân núi của một ngọn đồi nhỏ. Những chùa chiền đạo quán khác nếu dựa vào núi thì nhất định sẽ được xây trên đỉnh núi hoặc lưng chừng núi, chỉ riêng nơi này lại khác thường, được xây ngay dưới chân núi.
Nhưng cũng may là ở chân núi, nếu không thì Cố Ỷ cũng chẳng còn sức đâu mà leo lên nữa. Dù nói là chân núi, nhưng vẫn phải đi một đoạn bậc thang, hơi nhích lên một chút.
Khi đến trước cửa đạo quán, Cố Ỷ đã cảm thấy có điều gì đó không đúng, cô thầm nghĩ trong lòng: Có vẻ có hy vọng thật rồi.
Hương khói ở đạo quán này khác lạ, đứng ở cửa không ngửi thấy mùi khói nồng nặc như những nơi hương khói vượng khác, chỉ thấy một làn khói mỏng manh từ giữa đạo quán chầm chậm bốc lên. Cố Ỷ nhìn qua, liền phát hiện trong làn khói ấy ẩn chứa chút hồn lực.
Biểu hiện rõ ràng nhất chính là, Khương Tố Ngôn từ trong bóng của Cố Ỷ chui ra, đứng ngay cạnh cô, ánh mắt nhìn về phía đạo quán đầy bất thiện.
"Ta thật không ngờ đến, phu quân thế mà có thể tìm ra được nơi này."
Ánh mắt Khương Tố Ngôn nhìn thẳng về phía trước, cánh cửa đạo quán không hiểu vì sao lại đóng chặt. Nhưng sau khi nàng vừa dứt lời, bên trong liền truyền ra giọng nói của một cô gái: "Bảo sao hôm nay thời tiết âm u như vậy, thì ra là một con đại quỷ tới tận cửa. Lá gan cũng to đấy, dám mò vào tận đạo quán này!"
Giọng nói vừa cất lên đã hơi the thé, nghe hơi chói tai, Cố Ỷ cũng thấy khó nghe. Nhưng việc đối phương có thể phát hiện ra Khương Tố Ngôn chỉ qua một cánh cửa đã đủ chứng minh người đó thật sự có bản lĩnh.
Cố Ỷ nghĩ, người này chắc chắn có thể giúp mình tróc con ác quỷ trên người người phụ nữ trung niên kia ra. Trong lòng cô bắt đầu mang theo chút tò mò và phấn khởi, mắt chăm chú nhìn vào cánh cửa, bởi vì ngay khi tiếng nói kia vừa dứt, hai cánh cửa gỗ của đạo quán liền từ từ mở ra, sau đó từ bên trong bước ra một...
...cậu nhóc mặc đồng phục trung học?
Cố Ỷ sững sờ, cô tưởng người nói là một cô gái trẻ, ai ngờ mở cửa ra lại là một cậu bé. Giọng nói tuy hơi the thé, nhưng kết hợp với bộ đồng phục và vẻ thiếu niên bên ngoài, Cố Ỷ mơ hồ đoán được: Đây là đang vỡ giọng à?
Nhìn đồng phục và chất giọng đang bị vỡ kia, cậu bé này hẳn chỉ là học sinh cấp hai. Ở cái tuổi như vậy mà đã dám nói ra những lời đầy tự tin với Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ đương nhiên cho rằng cậu ta nhất định có bản lĩnh.
Nhưng cũng có câu nói cũ: "Miệng còn chưa mọc lông, làm việc chẳng đáng tin", lại thêm việc cậu nhóc này quá trẻ, khiến Cố Ỷ luôn có cảm giác lời cậu ta nói hơi phóng đại, chưa chắc đã có thực tài.
Quả nhiên, sau khi nghe cậu nhóc nói, Khương Tố Ngôn liền nở một nụ cười lạnh lẽo, giọng điệu đầy sát khí: "Một thằng ranh con mà cũng dám nói lời ngông cuồng? Ta đã đến đạo quán của ngươi rồi, thì sao nào?"
Ban đầu, cậu nhóc còn tỏ ra rất oai phong lẫm liệt, nhưng sau khi nghe giọng của Khương Tố Ngôn, cậu ta liền trợn mắt đánh giá kỹ lại một lượt, ánh mắt trừng lớn hơn, giống như là rất tức giận, chỉ là tiếp theo lại chẳng có động tĩnh gì thêm.
Cố Ỷ hiểu rồi, cậu nhóc này cũng không làm gì được Khương Tố Ngôn, nếu không thì đã không chỉ đấu võ mồm như vậy. Một lát sau, ánh mắt cậu ta rơi lên người Cố Ỷ: "Chị dẫn con quỷ này đến đây làm gì? Gây chuyện à? Khiêu chiến à? Bây giờ ở Thanh Sơn đạo quán chỉ còn tôi là người giỏi nhất, đương nhiên không phải đối thủ của con quỷ chị nuôi, muốn giết muốn chém tùy chị."
Cậu nhóc ra vẻ nghĩa khí lẫm liệt, Cố Ỷ lại cảm động đến rưng rưng: "Là vậy sao, nhóc không làm gì được chị ấy đâu, tôi cũng không làm gì được chị ta."
Cậu nhóc sững sờ, sau đó nhìn Cố Ỷ bằng ánh mắt đầy thương cảm. Một lát sau, cuối cùng vẫn mời cô vào trong đạo quán.
Thật ra, cậu ta rất kiêng kỵ Khương Tố Ngôn, điều đó thể hiện rõ qua từng hành động. Khi mời Cố Ỷ vào trong, cử chỉ rất cứng nhắc, lúc nhường đường để hai người bước qua thì ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào người Khương Tố Ngôn. Chỉ đến khi Cố Ỷ đã vào trong, cậu ta mới sai người đóng cửa đạo quán lại.
Khi Cố Ỷ bước vào đạo quán mới phát hiện, đạo quán Thanh Sơn không chỉ có một cậu bé như cô tưởng, mà còn có ba người đàn ông trung niên mặc đạo bào, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, đang từ tốn đóng cổng lớn rồi cài chốt gỗ.
Sau khi vào trong đạo quán, sắc mặt của Khương Tố Ngôn rõ ràng trở nên khó coi, nàng giơ tay lên, tay áo đỏ dài che nửa gương mặt, cuối cùng liếc nhìn Cố Ỷ một cái rồi chui vào cái bóng của cô.
Dù cậu bé kia không phải là đối thủ của Khương Tố Ngôn, nhưng rõ ràng nơi này khác hẳn những chùa chiền, đạo quán mà họ đã ghé qua hôm nay, đúng là có bản lĩnh thực sự.
Sau khi Khương Tố Ngôn chui vào cái bóng, Cố Ỷ nhận ra cậu bé và ba người đàn ông kia đều thở phào nhẹ nhõm, vẻ căng thẳng trên người họ cũng vơi đi phần nào. Cậu bé không còn cứng nhắc như trước, liền mời Cố Ỷ đến phòng khách, hai người ngồi xuống, sau đó có một đạo sĩ bưng trà đến rồi rời khỏi phòng.
Cậu bé nói ngắn gọn: "Nếu chị muốn trừ con quỷ đang bám trên người mình thì tôi chắc chắn không làm được. Như chị thấy đấy, đạo quán này của bọn tôi cũng chỉ là nơi rách nát, chỉ có vài người thôi. Trong bọn tôi, chỉ có tôi là có hồn lực kha khá, ba sư huynh còn lại cũng chỉ là cho đủ số."
May mà lúc này không có sư huynh nào ở đây, nếu không nghe cậu nói thẳng thừng như vậy, Cố Ỷ cũng không biết họ có buồn không nữa.
Cố Ỷ xua tay: "Thật ra tôi không đến để trừ con quỷ trên người mình. Là thế này, tôi quen một người, bà ấy bị quỷ nhập. Tất nhiên không phải loại như con quỷ trên người tôi, chỉ là một con quỷ bình thường thôi."
"Hôm nay tôi đã đi rất nhiều nơi, những chùa chiền, đạo quán nổi tiếng quanh thành phố Lễ Phong tôi đều ghé rồi, nhưng trừ chỗ này ra thì không có nơi nào có thầy thực sự có bản lĩnh cả. Tôi chỉ muốn học cách trừ loại quỷ nhập người đó, hoặc đạo cụ gì đó cũng được."
Cậu bé xoa xoa chiếc cằm trơn bóng, nhìn Cố Ỷ từ trên xuống dưới một lượt: "Cách thì có, đạo cụ cũng có, nhưng nếu chị đã học được cách quan sát hồn lực thì lẽ ra cũng có thể học cách trừ tà trục quỷ được mà."
Cố Ỷ gãi đầu, nghĩ thấy cũng không cần giấu giếm gì, bèn kể hết mọi chuyện xảy ra trên người mình cho cậu bé nghe.
Cậu bé không nhịn được mà bật cười: "Chị đúng là bị tổ tiên hại thảm quá mà."
Nụ cười của cậu đầy vẻ giễu cợt, khóe môi nhếch lên một góc bốn mươi lăm độ, có chút khí chất của tổng tài tà mị, nếu không phải còn nhỏ tuổi quá thì thật sự có thể khiến người ta cảm thấy ngấy vì độ dầu mỡ đó. Nhưng vì cậu là cậu bé nên Cố Ỷ quyết định nhịn, kéo câu chuyện quay lại chủ đề ban đầu: "Cho nên, tôi muốn học từ nhóc cách trừ tà trục quỷ."
Thật ra trực tiếp nhờ cậu bé giúp đuổi con quỷ ra khỏi người người phụ nữ trung niên kia cũng được, nhưng dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Hôm nay gặp chuyện này, ai biết được sau này có gặp nữa không. Nhất là Khương Tố Ngôn nói cô dễ chiêu ma quỷ, biết đâu sau này người xung quanh cô cũng bị quỷ nhập vì cô.
Cố Ỷ nói muốn học cũng không mấy chắc chắn, dù sao đó là bí truyền nhà người ta, vốn không truyền ra ngoài, cô hỏi như vậy cũng có phần thất lễ.
Chỉ là Cố Ỷ không ngờ, cậu bé chớp mắt một cái rồi nói thẳng một câu: "Được thôi, nhưng phải trả tiền."