"Bao nhiêu?"
Giọng của Cố Ỷ rất bình tĩnh, chuyện đòi tiền vốn đã nằm trong dự liệu của cô. Dù sao thì sống trên đời, làm gì có chuyện không cần tiền? Có câu: "Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai, thiên hạ nhương nhương, giai vi lợi vãng (Thiên hạ tất bật, bận rộn đều vì lợi mà đến, thiên hạ rối ren, hỗn loạn đều vì lợi mà bôn ba - Sử Ký). Câu này Cố Ỷ không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi.
Chỉ là, một cậu bé mới mười mấy tuổi ngồi đối diện mình, trông còn thấp hơn cô một cái đầu, vậy mà lại rất điềm nhiên nói ra những lời như vậy, Cố Ỷ vẫn cảm thấy có chút không thật.
Cậu bé móc điện thoại trong túi ra, vừa lấy vừa nói với Cố Ỷ: "Chị đừng vội, để tôi lật bảng giá cái đã, hình như tôi chưa từng ghi rõ giá dạy đạo thuật là bao nhiêu... Chị hiểu mà, nghề bọn tôi chủ yếu là trừ tà cho người khác, đừng thấy tôi nhỏ tuổi, chứ bản lĩnh thật không nhỏ đâu. Ở Lễ Phong này, không ít nhà giàu đều từng làm ăn với tôi."
Cậu lật xong điện thoại, lấy ra một tấm ảnh đưa cho Cố Ỷ xem. Cố Ỷ liếc sơ qua, đúng thật là bảng giá. Từ cầu phúc thường ngày đến trừ tà cụ thể, rồi đủ loại đạo cụ đều có mức giá tương ứng, chỉ là đúng thật chưa ghi giá dạy học: "Vậy nhóc định lấy bao nhiêu?"
Cậu bé mở miệng, hét giá cao nhất có thể: "Năm vạn đi."
Cố Ỷ lập tức đứng dậy: "Cáo từ."
Năm vạn? Đây là muốn vét sạch tài sản của cô à!
Cố Ỷ lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Cho dù có, cũng không thể dễ dàng đưa cho cậu bé, đưa rồi cô còn sống kiểu gì?
Cô đứng dậy quá dứt khoát, chẳng chút lưu luyến, khiến cậu bé vội vàng giả bộ ho khan một tiếng: "Chị đừng vội! Giá cả có thể thương lượng mà! Không được thì tôi lấy giá hữu nghị, coi như làm bạn!"
"Giá hữu nghị là bao nhiêu?"
"Năm ngàn."
Cố Ỷ lại ngồi xuống, cảm thấy còn có thể ép giá thêm.
Cậu bé đúng là cậu bé, không chỉ đạo hạnh trừ tà chưa đủ cao, mà kỹ năng làm ăn cũng chưa tới nơi tới chốn. Vòng đầu tiên đã giảm giá còn một phần mười, sau đó chắc chắn còn có thể tiếp tục hạ.
Cậu bé nói muốn làm bạn, quả nhiên ra vẻ thân thiện hơn hẳn.
"Tôi tên là Trần Tư Nam, năm nay mười ba tuổi, bát tự rất cứng, hoàn toàn thuộc tính Dương." Cậu bé giới thiệu sơ qua về bản thân, thậm chí còn nói rõ cả trường học, khối lớp, tên lớp. Ngôi trường đó cũng ở gần đây, lúc trước Cố Ỷ đi xe buýt còn từng thấy qua, cách đây chỉ một trạm xe, chắc bình thường cậu bé đạp xe là đến nơi.
"Chị tên là Cố Ỷ, hai mươi tuổi." Tuy cảm thấy Trần Tư Nam còn non tay trong việc làm ăn, nhưng Cố Ỷ cũng bằng lòng kết bạn với cậu, nên nói luôn thông tin của mình. Cô còn tò mò về chuyện bát tự cứng cỏi của Trần Tư Nam: "Bát tự của nhóc sao lại cứng vậy?"
Trần Tư Nam trầm mặc một lát rồi mới nói: "Chị thấy cái đạo quán của tụi tôi rồi chứ?"
"Thấy rồi."
"Thấy ba sư huynh còn sót lại của tôi rồi chứ?"
"Cũng thấy rồi."
"Những người chị không thấy, đều bị tôi khắc chết rồi."
Cả hai hỏi đáp qua lại, không khác gì đang tung hứng như diễn tấu hài. Chỉ là, những lời nói ra lại khiến Cố Ỷ sững sờ.
Trước đây cô vốn không tin mấy thứ này, nhưng giờ thì không thể không tin dù gì cũng có kinh nghiệm bản thân bày ra đó còn gì. Khương Tố Ngôn nói cô chiêu âm, cô đúng thật chiêu âm mà.
Giờ Trần Tư Nam lại nói mấy người trong đạo quán đều bị cậu ta khắc chết, Cố Ỷ cũng chẳng thấy cậu nói đùa.
Cố Ỷ không tự chủ nuốt nước miếng, sau đó mới hỏi: "Cứng cỏi vậy luôn hả?"
Trần Tư Nam thở dài: "Đúng thế, bát tự của tôi cứng vậy đấy. Vừa sinh ra đã khắc cha mẹ, bị dì gửi vào đạo quán. Sau đó cả đạo quán bị tôi khắc đến mức giờ chỉ còn lại ba người. Tôi cũng không dám kết bạn, từ nhỏ hễ ai làm bạn với tôi là gặp xui xẻo. May là giờ tôi có một người bạn rồi, đó chính là chị."
Giọng điệu của Trần Tư Nam rất bình thường, nhưng trong tai Cố Ỷ lại như đang nói: người tiếp theo chính là chị đó.
"Nhóc không sợ khắc chết chị à?"
Trần Tư Nam không cần suy nghĩ, đáp ngay: "Tôi không sợ, sợ khắc chết chị làm gì. Mệnh tôi cứng, mệnh chị yếu, cái kiểu mệnh chiêu âm như chị mà còn sống được đến giờ đã là kỳ tích rồi. Nếu sau này chết thì cũng không phải tại tôi khắc, mà là do mệnh chị yếu nên tự chết."
— Cái đồ nhóc con chết tiệt này!
Cố Ỷ thấy lời cậu ta nói thật khó nghe, nghe xong chỉ muốn đánh người. Nhưng nghe cậu nói xong rồi, cô lại lấy làm lạ: "Nhóc nhìn ra được chị chiêu âm từ khi nào vậy?"
"Chị à, ấn đường của chị đen kịt à! Cả người còn bị âm khí bao phủ, tôi đứng cách tám trăm mét còn ngửi thấy mùi sắp chết trên người chị. Mà chị nhìn lại mặt mình xem, đẹp thế này, vừa nhìn là biết kiểu số mệnh hồng nhan bạc phận rồi."
Gân xanh trên trán Cố Ỷ suýt nổi hết cả lên. Cô không nhịn được, với tay cầm cốc trà trên bàn lên uống một ngụm, ổn định lại lửa giận trong lòng mới nói: "Chị cảm ơn nhóc nhiều nha."
Cố Ỷ thật không ngờ, năm xưa cô tùy tiện tra mấy bài xem tướng trên mạng lại đúng thật. Hồi đó cô đối chiếu với mấy hình ảnh trong bài, thấy mình đúng chuẩn kiểu hồng nhan bạc phận, cô tức đến mức trằn trọc cả đêm không ngủ được. Sau này gặp Khương Tố Ngôn, nghĩ lại thì thấy nàng ấy cũng đúng là tiêu chuẩn kiểu đó thật.
Giờ gặp phải một đạo sĩ có bản lĩnh thật sự, cũng nói cô vậy. Thế thì chắc không sai, cô đúng là có tướng hồng nhan bạc mệnh.
"Đừng cảm ơn tôi, chị nên cảm ơn người khác. Chắc chắn là có người đã nghịch thiên cải mệnh cho chị, nếu không chị không sống được đến giờ đâu. Nhưng mạng chị như dây treo lơ lửng bên bờ vực ấy, chẳng biết lúc nào sẽ đứt. Con quỷ bên cạnh chị có thể bảo vệ chị, nhưng cũng có thể dắt chị đi. Mạng của chị hoàn toàn phụ thuộc vào ý nghĩ của nó, muốn hay không là tùy nó cả."
Cố Ỷ không biết mình giờ nên mỉa mai chuyện Trần Tư Nam tưởng cô vừa nãy thật sự cảm ơn, hay nên lo lắng vì việc Khương Tố Ngôn có thể dắt mình đi bất cứ lúc nào.
Thực ra Cố Ỷ cũng hiểu, Khương Tố Ngôn ở cạnh mình chắc chắn không phải vì tình thương hay hòa bình gì. Nàng ấy dù sao cũng là quỷ, ai biết được lúc nào sẽ giống mấy con ngoài kia đang rình rập muốn ăn thịt cô, chính là ăn thịt theo nghĩa đen.
Nhưng bị người ta chỉ thẳng mặt nói ra như vậy, Cố Ỷ vẫn nhất thời lặng thinh.
Cô cảm thấy cổ họng khô rát, không nói nên lời. Bầu không khí lúng túng kéo dài một lúc, cuối cùng Cố Ỷ lên tiếng phá tan: "Cảm ơn, chị biết rồi."
Cô đương nhiên là biết rồi. Nhưng cô có thể làm gì được chứ? Đến con ác quỷ trên người người phụ nữ trung niên kia cô còn không đuổi đi được, nói gì đến con quỷ bên cạnh mình?
Cố Ỷ không làm gì được Khương Tố Ngôn, đổi lại Trần Tư Nam đến, cậu ta cũng chẳng làm gì được.
Trần Tư Nam tuy không xử lý được Khương Tố Ngôn, nhưng lời nhắc nhở nên nói vẫn phải nói: "Chị cũng biết đấy, hồn lực là thứ không thể thiếu nếu muốn học cách trừ tà. Có người trời sinh hồn lực mạnh, không cần dựa vào quỷ mà tự thân cũng đủ dùng. Nhưng với người mới như chị, chắc chắn không có bao nhiêu hồn lực, nên phải từ từ mà học. Nhưng nhớ kỹ một điều: tuyệt đối không được nóng vội, càng không được mượn hồn lực của quỷ."
"Chị họ Cố, ở Lễ Phong này, tiệm vàng mã họ Cố chỉ có duy nhất một nhà. Tôi biết nhà họ Cố các chị là dựa vào giao dịch với quỷ để lấy hồn lực, giao dịch xong thì hồn lực là của mình, nhưng mượn của quỷ thì không giống vậy đâu."
"Có mượn, thì tất nhiên phải có trả. Chỉ là phải trả cái gì thì thật sự khó nói. Chị chắc chắn đã từng mượn hồn lực của quỷ rồi đúng không? Nhìn thì không nhiều, nhưng hắc khí trên người đã đậm lên rồi. Nếu không kịp thời tiêu trừ, xui xẻo chỉ là chuyện nhỏ, điều đáng sợ nhất là sẽ có tai họa máu me."
Trần Tư Nam tuy còn nhỏ tuổi, nhưng thật sự có bản lĩnh. Cố Ỷ đúng là đã từng mượn hồn lực của quỷ, tuy số lần không nhiều, mượn cũng không bao nhiêu, nhưng đúng là đã từng có chuyện đó.
Cô từng mượn hồn lực từ Khương Tố Ngôn, lại không ngờ còn có hệ lụy như thế này.
Cố Ỷ chỉ là một kẻ mới nhập môn, bản thân chắc chắn không thể nhìn thấy hắc khí trên đầu mình, nhưng Khương Tố Ngôn thì chắc chắn có thể thấy.
Khương Tố Ngôn thấy được, lại không nói gì.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Ỷ như có một khúc mắc, không biết nên mở lời ra sao.
Chỉ là chưa kịp trầm mặc được bao lâu, nhiệt độ trong căn phòng khách này đã đột ngột giảm xuống, cảm giác âm lạnh ấy Cố Ỷ vô cùng quen thuộc, đó chính là luồng khí lạnh toát ra từ người Khương Tố Ngôn. Nhưng lần này nó còn nặng nề hơn cả bình thường. Trời đang sắp vào hạ, vậy mà lúc này lại như rơi vào mùa đông giá buốt.
Không biết từ lúc nào, Khương Tố Ngôn đã đứng phía sau lưng Cố Ỷ, trên người mặc bộ hỉ phục đỏ như máu, đôi mắt đen tuyền không một tia sáng cứ thế nhìn chằm chằm vào Trần Tư Nam.
Nàng chậm rãi đưa tay ra, từ phía trên vòng lấy cổ Cố Ỷ bằng cả hai tay.
Động tác này của Khương Tố Ngôn lộ rõ sự chiếm hữu, hiển nhiên câu nói vừa rồi của Trần Tư Nam khiến nàng rất khó chịu, còn phản ứng của Cố Ỷ thì cũng chẳng khiến nàng vui vẻ hơn.
"Đây là phu quân của ta, sao có thể để ngươi ở đây châm ngòi ly gián?" Khương Tố Ngôn như một con rắn đang lè lưỡi đe dọa Trần Tư Nam. Trong đôi mắt đen nhánh ấy cuộn trào những ham muốn không thể nói rõ thành lời. Ngay khoảnh khắc ấy, Trần Tư Nam hiểu ra: trừ phi có một cao nhân có thể thu phục được Khương Tố Ngôn, nếu không thì sớm muộn gì Cố Ỷ cũng sẽ bị nàng ta mang đi.
Nhưng đối mặt với Khương Tố Ngôn, Trần Tư Nam không dám mở miệng. Mạng cậu ta tuy cứng, nhưng dẫu sao cũng không cứng bằng một con đại quỷ thế này.
Bầu không khí lúc này còn căng thẳng hơn cả khi nãy. Trán Trần Tư Nam rịn mồ hôi lạnh. Gặp phải đại quỷ, lại còn thể hiện rõ sự thù địch với mình như vậy, dù có trưởng thành sớm thế nào thì cậu cũng chỉ là một học sinh cấp hai, làm sao mà không sợ cho được.
Cố Ỷ thật ra cũng nhận ra Trần Tư Nam đang sợ hãi, cô suy nghĩ một chút rồi giơ tay lên, đặt lên mu bàn tay lạnh lẽo đang quấn lấy cổ mình của Khương Tố Ngôn. Lòng bàn tay ấm áp ấy cứ thế phủ lên mu bàn tay lạnh như băng của nàng.
Bàn tay của Khương Tố Ngôn thực sự rất lạnh, như một que kem bị nhét trong ngăn đá hơn một tháng, lạnh đến cứng đờ, sờ vào còn đau rát như kim châm.
"Chị so đo với em nó làm gì, nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Người ta vẫn nói trẻ con vô tư, chị là người lớn rồi còn chấp nhặt với nó thì có đáng không?"
Thật ra, với độ tuổi của Trần Tư Nam, ở thời đại của Khương Tố Ngôn thì đã chẳng còn được xem là trẻ con nữa, dù sao ở thời xưa mười ba tuổi cưới gả sinh con cũng là chuyện bình thường. Nhưng thời thế thay đổi, đặt vào hiện đại thì Trần Tư Nam chính là một đứa trẻ.
Cố Ỷ nói có lý, chỉ là với quỷ thì dù có lý cũng chẳng ích gì. Nhưng đây là lời Cố Ỷ nói, hơn nữa lòng bàn tay ấm áp của cô cũng đã làm tan đi sự lạnh giá của Khương Tố Ngôn. Nàng "hừ" một tiếng: "Ta tha cho hắn lần này, lần sau mà còn ăn nói bừa bãi, ta sẽ mang hắn đi trước."
Nói xong câu đó, Khương Tố Ngôn rút tay ra khỏi lòng bàn tay Cố Ỷ, lặng lẽ quay trở lại ẩn vào cái bóng của cô.
Cố Ỷ biết, cô quỷ này... chắc lại xấu hổ nữa rồi.