Làm sao mới có thể kiếm được hồn lực?
Trước đây, mặc dù Cố Ỷ không biết lấy hồn lực từ đâu, nhưng cô cũng chưa từng quá lo lắng về vấn đề này. Dù sao bên cạnh cô còn có một "đại gia" như Khương Tố Ngôn, mà Khương Tố Ngôn cũng sẵn sàng cho cô mượn hồn lực để chơi đùa. Nhưng hôm nay, sau khi nghe Trần Tư Nam nói rằng hồn lực mượn từ quỷ sẽ mang lại vận xui, thậm chí nặng hơn có thể dẫn đến tai họa đổ máu, Cố Ỷ mới thực sự đau đáu suy nghĩ: tốt nhất là đừng mượn của Khương Tố Ngôn nữa.
Trần Tư Nam nói rất có lý, nếu làm giao dịch thì đồ vật đến tay bạn sẽ là của bạn. Nhưng nếu là đi mượn, thì xin lỗi, sớm muộn gì cũng phải hoàn trả.
Mà Khương Tố Ngôn dường như đã nhận ra suy nghĩ trong lòng Cố Ỷ, khẽ nở một nụ cười với cô.
Khương Tố Ngôn môi đỏ răng trắng, nụ cười rạng rỡ, nhưng lại ẩn chứa sát khí mà đến cả Cố Ỷ cũng có thể nhìn thấy: "Nếu phu quân muốn hồn lực, thì cứ mượn của ta là được rồi."
Cố Ỷ vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần đâu."
Cô kiên quyết từ chối cám dỗ ấy, mang theo nỗi nghi hoặc mà dần dần chìm vào giấc ngủ.
Dù trong đầu vẫn còn nhiều thắc mắc, nhưng đêm nay Cố Ỷ ngủ rất ngon. Một phần là vì ban ngày đi bộ quá nhiều, phần khác là do cuối cùng vấn đề cũng có hướng giải quyết: chỉ cần có được hồn lực, rồi luyện thêm vài chiêu, cô có thể trục xuất con ác quỷ đang bám theo người phụ nữ trung niên kia.
Chỉ là Cố Ỷ không ngờ rằng, còn chưa kịp ra tay thì người phụ nữ trung niên ấy đã gây chuyện trước. Sáng hôm sau khi đến trường, đang học giữa chừng thì cô bị giáo vụ gọi ra ngoài.
Cố Ỷ chẳng hiểu gì cả, mà giáo vụ cũng không giải thích, chỉ dẫn cô đến văn phòng.
Sau khi hai người bước vào, giáo vụ còn tiện tay khóa trái cửa. Cố Ỷ càng thêm nghi hoặc, bởi vì trong văn phòng lúc này có hai cảnh sát, một nam một nữ đang ngồi trên ghế sô-pha.
Thấy cô bước vào, người cảnh sát mở lời: "Bạn học Cố Ỷ, đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ muốn hỏi vài chuyện thôi."
Phản ứng đầu tiên của Cố Ỷ là: "Có manh mối về ba mẹ tôi rồi sao?" Cùng với câu hỏi ấy, ánh mắt cô lập tức sáng rực lên.
Thực ra trong khoảng thời gian bố mẹ mới mất tích, việc cảnh sát tìm cô là chuyện rất thường xuyên, nên Cố Ỷ không hề sợ cảnh sát đến tìm, ngược lại còn sợ họ không đến.
Cảnh sát đến, có khi là có tin tức. Nhưng nếu họ không đến nữa, vậy thì có thể là chẳng có chút tin tức nào cả.
Chỉ là hai viên cảnh sát nhìn nhau, cuối cùng nữ cảnh sát lắc đầu: "Lần này đến tìm em không phải vì chuyện của bố mẹ em, mà là vì việc khác."
Nghe đến đây, rõ ràng sắc mặt Cố Ỷ trầm xuống, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại, hỏi: "Là chuyện gì vậy ạ?"
Cảnh sát trước tiên mời Cố Ỷ ngồi xuống, đợi cô ngồi đối diện họ thì nam cảnh sát có ý định yêu cầu giáo vụ ra ngoài. Không ngờ giáo vụ lại ngồi luôn xuống cạnh Cố Ỷ.
"Đây là học sinh của tôi, hiện tại bố mẹ em ấy mất tích, tôi có trách nhiệm chăm sóc."
Cố Ỷ nhìn giáo vụ với ánh mắt cảm kích, người kia khẽ gật đầu với cô, ra hiệu cứ yên tâm.
Cảnh sát cũng không tiện nói gì thêm, dù sao lần này cũng chỉ là đến hỏi chuyện mà thôi, nên cũng thuận theo.
Thật ra lúc nãy cái vẻ cảm kích của Cố Ỷ cũng chỉ ba phần thật, bảy phần diễn. Tuy cô thực lòng biết ơn giáo vụ, nhưng cũng không đến mức xúc động như thế. Dù vậy, từ trước đến nay giáo vụ đã giúp cô không ít việc, lòng cảm kích của cô cũng là thật.
Nhưng rất nhanh sau đó, những gì nữ cảnh sát nói đã hoàn toàn chiếm lấy sự chú ý của Cố Ỷ, khiến cô không còn tâm trí nghĩ đến điều gì khác nữa.
"Chúng tôi đến chủ yếu là để hỏi em về người tên Lý Diễm Hồng." Nữ cảnh sát vừa nói vừa lôi một tấm ảnh ra từ tập hồ sơ, Cố Ỷ chỉ nhìn lướt qua là biết ngay người này chính là người phụ nữ trung niên mà cô luôn canh cánh trong lòng.
"Dì ấy sao rồi ạ?"
Hai viên cảnh sát liếc nhau, cuối cùng vẫn là nữ cảnh sát mở lời: "Thật ra vốn không nên nói ra lúc này, bởi vì vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, nhưng hiện giờ bà ta cực kỳ nguy hiểm, nên xem như chúng tôi cảnh báo em một tiếng. Bà ta hiện là nghi phạm giết người đang bị truy nã. Bà ta đã giết một nam sinh trung học, mà thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Trước đây bà ta đã từng tiếp xúc với em hai lần, lần gần nhất lại còn vào ban đêm. Lần này chúng tôi tìm đến là muốn hỏi rõ tình hình đó, hy vọng em có thể kể lại toàn bộ những gì xảy ra trong hai lần gặp gỡ bà ta."
Cố Ỷ lập tức trầm mặc. Cô không biết nên giải thích thế nào với cảnh sát: nếu cô kể thật rằng người phụ nữ trung niên kia bị quỷ ám, mà bản thân cô cũng có vấn đề tương tự, thì có khả năng cao cô sẽ bị đưa thẳng vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng mà bịa chuyện ngay lúc này thì lại rất khó, không dễ gì mà dựng nên một lời nói dối hoàn hảo, không sơ hở.
Sự im lặng của Cố Ỷ khiến nữ cảnh sát hiểu lầm, cho rằng cô không tin Lý Diễm Hồng lại làm ra chuyện như vậy. Thực ra lúc mới điều tra, bản thân nữ cảnh sát cũng không tin một người phụ nữ hiền lành thật thà như vậy lại vô duyên vô cớ ra tay với bạn học của con gái mình.
Thế nhưng hành vi của đối phương đã bị quay lại đầy đủ trong camera giám sát, ngay giữa chốn đông người.
Sau khi cảnh sát một lần nữa nhấn mạnh tính nghiêm trọng của vụ việc, Cố Ỷ mới chậm rãi lên tiếng: "Hôm đó em ra bờ sông tản bộ tiện thể đọc sách, thì thấy dì ấy đi dọc theo lan can. Em thấy trạng thái của dì ấy không ổn, định đến hỏi thử xem dì ấy có cần giúp gì không."
Nữ cảnh sát gật đầu: "Nhưng sau đó em rõ ràng đã không định tiếp cận nữa."
Cố Ỷ không biểu lộ gì thêm, nhưng biết chắc cảnh sát đã xem video giám sát rồi nên tiếp tục kể: "Sau khi đến gần, em phát hiện tinh thần của dì ấy rất bất ổn. Em từng thấy tin tức nói dì ấy là mẹ của một đứa bé mất tích. Trạng thái ấy thật sự rất đáng sợ, nên em định rời đi. Kết quả là không đi kịp, bị dì ấy kéo lại, hỏi em có từng gặp con gái dì ấy chưa."
"Em thành thật trả lời là chưa từng thấy, sau đó dì ấy lẩm bẩm một mình rồi bỏ đi."
Nữ cảnh sát gật đầu lần nữa, ra hiệu đã hiểu rõ chuyện xảy ra lần đó, rồi hỏi đến lần thứ hai Cố Ỷ gặp Lý Diễm Hồng: "Lần thứ hai thì sao? Theo những gì chúng tôi biết, trước đó em và bà ta chưa từng liên lạc, thậm chí còn không quen nhau. Việc bà ta đột nhiên đến tiệm của em khiến chúng tôi rất tò mò."
Cố Ỷ nói dối mà mắt không chớp. Cô biết rõ nếu nói thật rằng Lý Diễm Hồng đến vì bị ác quỷ xúi giục thì chắc chắn chẳng ai tin, nên chỉ có thể bịa chuyện.
"Dì ấy chỉ đến mua đồ mã thôi. Tiệm em kế thừa là tiệm bán đồ vàng mã. Sau khi vào, thấy là em thì có lẽ nhận ra nên hỏi thêm lần nữa rằng em có từng thấy con gái dì ấy không, còn nói rằng sống phải thấy người chết phải thấy xác. Vì em cũng đã mất cha mẹ nên rất hiểu cảm giác đó, em an ủi dì ấy vài câu, còn cho dì ấy xem ảnh chụp gia đình của em..." Nói đến đây, Cố Ỷ lấy điện thoại ra, tìm lại tấm hình hôm đó: "Chính là tấm này."
Nữ cảnh sát cầm lấy xem một chút, rồi rút điện thoại của mình ra chụp lại, sau đó trả lại và gật đầu ra hiệu Cố Ỷ tiếp tục.
"Ban đầu dì ấy có vẻ bị thuyết phục, nhưng chẳng bao lâu thì lại kích động. Cuối cùng em và dì ấy không nói thêm gì nữa, dì ấy cũng không mua gì rồi rời đi luôn."
"Sau khi dì ấy đi, em lên lầu hai trằn trọc mãi mới ngủ được."
Nữ cảnh sát lắng nghe rất chăm chú, sau khi xác nhận rằng Cố Ỷ đã nói xong, cô lại trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng với Cố Ỷ:"Được rồi, tôi đã nắm được tình hình, cảm ơn em đã thông cảm và hợp tác với công việc của chúng tôi. Tôi cần nhắc lại một lần nữa, nếu sau này em lại gặp Lý Diễm Hồng, xin đừng tiếp cận bà ta. Hiện tại bà ta là một người cực kỳ nguy hiểm, rất có khả năng sẽ hành động thiếu lý trí. Nếu em có chạm mặt bà ta, xin hãy cố gắng tránh xa và lập tức liên hệ với chúng tôi."
Vừa nói, cô vừa lấy giấy bút ra ghi lại thông tin liên lạc của mình, xé một góc giấy rồi đưa cho Cố Ỷ: "Nếu có chuyện gì, em có thể liên hệ trực tiếp với tôi. Đây là số điện thoại của tôi, luôn mở máy 24/24, em không cần lo lắng sẽ làm phiền tôi."
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc. Giáo vụ cũng an ủi vài câu rồi để Cố Ỷ ra về. Chờ đến khi bóng dáng cô khuất hẳn, giáo vụ mới lễ phép tiễn hai cảnh sát rời đi.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa thì thấy cấp trên của mình từ căn phòng bên cạnh đi ra. Đó là một người đàn ông trạc ba mươi lăm tuổi, đang ở độ tuổi tráng kiện. Anh ta không mặc cảnh phục như hai người kia mà là quần áo thường, râu ria lởm chởm như đã mấy ngày chưa cạo, quầng thâm dưới mắt khá rõ, trông như thiếu ngủ trầm trọng.
Vừa bước ra, anh ta vừa tháo tai nghe ra khỏi tai, nhét vào túi áo khoác.
"Đội trưởng." Hai người cảnh sát gọi một tiếng, đối phương gật đầu, rút trong túi ra một gói thuốc, định lấy một điếu nhưng nghĩ chỗ này không tiện hút nên lại cất vào.
"Đi thôi." Anh ta hô một tiếng, dẫn đầu đi xuống tòa nhà văn phòng.
Ba người họ trở lại bãi đậu xe. Nam cảnh sát lái xe, người đàn ông ngồi ghế phụ, nữ cảnh sát ngồi ở ghế sau. Sau khi ngồi vào ghế sau, nữ cảnh sát sắp xếp lại đồ đạc, rồi đưa điện thoại cho đội trưởng xem mấy tấm ảnh vừa chụp, sau đó mới cất lại.
Nam cảnh sát vừa thành thạo khởi động xe rời khỏi bãi, vừa tán gẫu: "Tôi thấy không có vấn đề gì, lời cô ấy nói cũng gần giống với những gì chúng ta đã nắm được trước đó, không có biểu hiện gì đáng nghi."
Người đàn ông lại muốn hút thuốc, nhưng khi liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy nữ cảnh sát phía sau đang chăm chú xem lại tài liệu, cuối cùng chỉ rút một điếu thuốc ra, không châm lửa, mà đưa lên mũi ngửi mùi thuốc lá.
Nghe lời nam cảnh sát nói, anh ta bật cười: "Cậu ấy à, vẫn còn quá trẻ."
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, lời nói không mang tính trách móc mà có phần đùa giỡn. Nhưng trong mắt anh ta vẫn lộ vẻ suy tư, như thể đang tiếp tục suy nghĩ về biểu hiện vừa rồi của Cố Ỷ.