Bị Ép Thừa Kế Vợ

Chương 25: Mối làm ăn đầu tiên



Chiếc xe cảnh sát bật đèn xi-nhan, rẽ phải vào con đường chính trong khuôn viên trường học.

Người đàn ông tựa đầu vào gối xe, ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ. Những sinh viên đại học trẻ trung xinh đẹp đi lại bên ngoài, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống rừng cây hai bên đường, bóng cây loang lổ vụt qua từng mảng.

"Cô ta không có vấn đề gì sao? Đối mặt với cảnh sát đến tìm mà chẳng hề hoảng loạn chút nào, ngoài việc lúc đầu hỏi bố mẹ đâu có vẻ là thật lòng, thì thái độ sau đó chẳng có điểm nào đúng cả."

"Có đôi khi quá bình tĩnh, quá bình thường lại chứng tỏ ít nhiều có vấn đề." Anh ta vươn vai: "Tôi có linh cảm, chuyện của Lý Diễm Hồng tuy không liên quan trực tiếp đến cô gái tên Cố Ỷ này, nhưng chắc chắn cô ta biết điều gì đó mà chúng ta không biết, và cô ta đã giấu không nói ra."

Nữ cảnh sát ngồi sau cũng phụ họa: "Sếp nói đúng đấy, dù nhìn kiểu gì thì cô gái đó cũng quá bình tĩnh. Người dân bình thường khi đối mặt với nghề như chúng ta đều sẽ cảm thấy bị áp lực nhất định, nhất là trong tình huống như thế này. Người phụ nữ mà cô ta từng gặp hai lần kia hiện là nghi phạm giết người, vậy mà sau khi tôi nói ra, cô ta chẳng hỏi tiếp chuyện gì, cũng không tỏ ra sợ hãi hay có cảm xúc nào khác. Chỗ này rõ ràng rất không ổn."

"Nhỡ đâu cô ta biết trước rồi thì sao?" Bị cả sếp và nữ cảnh sát nói như thế, nam cảnh sát có chút mất mặt, vô thức phản bác lại một câu.

Lúc này xe vừa đến cổng trường, anh ta đạp nhẹ phanh, đợi thanh chắn nâng lên rồi mới nhấn ga rời khỏi trường.

Sau khi ra khỏi cổng, sếp mới tiếp tục nói: "Không thể nào. Nếu biết chuyện này từ trước, cô ta chắc chắn đã có chuẩn bị tâm lý, sẽ không vừa vào cửa đã hỏi bố mẹ đâu. Nhưng nếu thật sự không biết gì mà nghe xong vẫn bình tĩnh như vậy, thì không hợp lý chút nào."

"Vậy là cô ta có vấn đề?"

Người đàn ông suy nghĩ một lúc, rồi mới đưa ra kết luận: "Không có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Những gì cô ta nói không khác mấy với thông tin chúng ta có. Khả năng duy nhất là cô ta đang che giấu điều gì đó có liên quan đến Lý Diễm Hồng mà cô ta biết."

Trong mắt người đàn ông lại hiện lên vẻ suy tư. Lúc này xe đã chạy lên cầu vượt, tốc độ nhanh hơn hẳn. Anh ta xoa nhẹ giữa trán, rồi nói tiếp: "Điểm then chốt để phá vụ án này vẫn là phải tìm ra chuyện gì đã xảy ra giữa con gái của Lý Diễm Hồng và nam sinh cấp ba bị giết kia. Người phụ nữ đó không thể vô duyên vô cớ mà đi giết bạn cùng lớp của con gái mình được."

Sau đó, người đàn ông ngả đầu lên gối xe, định chợp mắt một lúc.

Nữ cảnh sát ở ghế sau sau khi chắc chắn không để quên gì, cũng dọn dẹp xong rồi không nói thêm gì nữa.

Dù là nam cảnh sát đang lái xe hay nữ cảnh sát ngồi sau, cả hai đều biết sếp của họ đã rất mệt. Vì vụ án này, anh đã bỏ ra không ít công sức, nhưng vẫn không sao bắt được Lý Diễm Hồng.

Đối phương cứ như thể có "thiên nhãn", luôn có thể thoát khỏi vòng vây của họ. Tựa như có số mệnh hay ý trời nào đó âm thầm giúp bà ta. Trong suốt quá trình truy bắt, rõ ràng Lý Diễm Hồng ở ngay trước mặt, nhưng luôn có sự cố xảy ra: nơi bà ta đi qua thì camera bị hỏng, chỗ khác lại đột ngột khởi công sửa chữa, thậm chí có lần, ngay trước mắt tổ truy bắt xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, khiến bà ta chạy thoát trong gang tấc.

Điều này khiến cả đội điều tra đều bốc hỏa vì tức giận.

Tuy nhiên, những gì họ đang bàn tán, Cố Ỷ thật sự không hề hay biết chút nào. Vừa quay lại lớp chưa được bao lâu, cô đã bị cô bạn cùng phòng kéo lại, người bạn đó thần thần bí bí đưa điện thoại cho cô, rồi nói: "Woah, dạo này trị an ở thành phố Lễ Phong tệ thật đấy, mấy hôm trước còn xảy ra vụ chém người giữa đường nữa. Không ai ngăn lại cả, để mặc một người phụ nữ trung niên điên khùng chém chết một nam sinh cấp ba!"

Nghe thấy vậy, cô bạn ngồi bên kia Cố Ỷ cũng quay đầu lại nói: "Mình thấy đứa học sinh đó cũng vô dụng thật. Đang tuổi thanh niên sung sức, lại là con trai, sao lại có thể bị một bà cô trung niên chém chết chứ?"

Trong lúc họ đang bàn luận, Cố Ỷ nhận lấy điện thoại từ bạn cùng phòng, nhìn rõ ràng trên đó là một đoạn video. Cô giảm âm lượng rồi ấn nút phát.

Video lúc đầu khá hỗn loạn, máy quay rung lắc liên tục, phải một lúc sau mới lấy được hình. Vừa nhìn, Cố Ỷ đã nhận ra, người phụ nữ điên loạn trong lời họ chính là Lý Diễm Hồng.

Thật ra nội dung cũng chẳng có gì đặc biệt: Lý Diễm Hồng cầm dao, chém chết một nam sinh cấp ba ngay trên đường phố.

Với đại chúng, cảnh tượng đó có lẽ rất chấn động, nhưng trong mắt Cố Ỷ, cô lại nhìn thấy điều khác biệt.

Người giết nam sinh đó không hoàn toàn là Lý Diễm Hồng, mà là con ác quỷ bám theo sau lưng bà ta lần trước. Trong video, nó vẫn nằm trên lưng Lý Diễm Hồng, tay phải vươn xuống, giữ lấy con dao, ép vào tay Lý Diễm Hồng, cùng bà ta đâm thẳng vào bụng nam sinh kia.

Nói chính xác hơn, Lý Diễm Hồng giống như một con rối, bị con ác quỷ kia điều khiển để giết người.

Cố Ỷ không hỏi ra câu "Mọi người không nhìn thấy cái đó sao?", bởi vì nếu ai cũng thấy, vậy tiêu đề video chắc chắn sẽ không phải là: "Sốc! Một phụ nữ điên chém chết nam sinh giữa đường", mà phải là: "Sốc! Hai phụ nữ cùng hợp lực chém chết nam sinh giữa đường".

Cố Ỷ lập tức hiểu ra, mọi người không thể nhìn thấy con ác quỷ đó.

Sau khi nhận ra điều này, cô khẽ thở dài. Cô từng cảm thấy sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.

Chưa kịp nghĩ cách trục xuất con ác quỷ khỏi người Lý Diễm Hồng, thì Lý Diễm Hồng đã gây ra tai họa dưới sự điều khiển của nó.

Vì chuyện này mà Cố Ỷ chẳng thể tập trung vào tiết học nào sau đó. Sau khi tan học cô liền bắt xe buýt tới tiệm vàng mã. Thông thường vào khung giờ này, Khương Tố Ngôn sẽ không chủ động bắt chuyện với cô, vì nàng hiểu rằng dù có lên tiếng, Cố Ỷ cũng sẽ không đáp lại, Cố Ỷ không muốn người khác biết sự tồn tại của Khương Tố Ngôn.

Nhưng lúc này giọng của Khương Tố Ngôn vẫn vang lên văng vẳng:"Nguoiw có từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy chưa?"

Đợi đến khi người trên xe buýt lục tục xuống gần hết, Cố Ỷ xác nhận tài xế phía trước không để ý đến mình, lúc này cô mới trả lời: "Em chưa từng nghĩ đến."

Cô từng nghĩ con ác quỷ kia nhập vào Lý Diễm Hồng, kết cục tệ nhất cùng lắm chỉ là làm hại chính bản thân bà ta thôi.

Không ngờ rằng, nó lại mượn tay Lý Diễm Hồng để giết người khác.

Khi biết chuyện này, chút đồng cảm mà Cố Ỷ từng có với Lý Diễm Hồng đã hoàn toàn tan biến. Cô không thể đồng cảm với một kẻ giết người, cho dù người đó là bị cưỡng ép.

Lòng trắc ẩn của Cố Ỷ rất ít, thật sự chỉ có một chút mà thôi.

Trong mấy ngày tiếp theo, Cố Ỷ vẫn đi học và về nhà mở tiệm như thường lệ, chỉ là buổi tối dành nhiều thời gian ôn tập hơn, bởi vì hiện giờ đã bước vào tuần thi, có những môn thi sớm nên nhiều lớp đã được nghỉ.

Để đảm bảo trạng thái tốt nhất, hiện tại Cố Ỷ cũng đi ngủ sớm hơn.

Tối hôm đó, cô đã đi ngủ rồi, mơ mơ màng màng lại nghe thấy tiếng "tí tách", "tí tách", tiếng nước nhỏ giọt không ngừng. Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Cố Ỷ cứ tưởng là bên ngoài đang mưa nên cũng không để tâm.

Cho đến khi tiếng "cộc cộc cộc" gõ cửa vang lên kéo cô ra khỏi giấc ngủ. Ngay lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Ỷ đã lập tức tỉnh táo lại, hơi vén rèm cửa sổ tầng hai ra một chút thì thấy rõ bên ngoài đâu có mưa, vậy mà lại nghe được tiếng nước nhỏ giọt "tí tách".

Lúc này trong đầu Cố Ỷ lóe lên một suy đoán, Đầu Rong Biển kia lại tới tìm cô rồi!

Cô nghiêng đầu nhìn Khương Tố Ngôn đang nằm ngủ trên giường, trong lòng khẽ yên tâm hơn một chút, trước khi xuống giường còn cẩn thận nói với Khương Tố Ngôn một tiếng: "Để em ra xem là ai đến nhé."

"Ngươi cứ đi đi."

Khương Tố Ngôn không mở mắt, hàng mi dài rủ xuống che khuất đôi mắt, nhưng vẫn nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại.

Trong lòng Cố Ỷ ổn định hơn hẳn, cô "thình thịch thình thịch" chạy xuống lầu từ tầng hai. Cô kéo cửa bên định mắng Đầu Rong Biển hai câu, hỏi nó có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, nhưng lời chưa kịp nói ra, bởi vì người đứng ngoài cửa không phải là Đầu Rong Biển, mà là một cô gái trông rất trẻ.

Cố Ỷ biết, cô gái này không phải người sống, nhưng nhất thời cũng không biết phải nói gì.

Đây là một sinh mệnh quá đỗi non trẻ, chừng mười mấy tuổi, mặc chiếc váy dài màu trắng đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác bò, chân đi đôi giày vải trắng, chỉ là không biết một chiếc giày kia đã chạy đi đâu mất, cô cứ thế đi tất trắng đứng trên mặt đất.

Dưới chân cô, nước đã đọng thành một vũng lớn.

Còn trên người cô, nước vẫn không ngừng nhỏ xuống, nhỏ còn nhiều hơn cả Đầu Rong Biển, nếu Đầu Rong Biển chỉ nhỏ giọt từng lúc, thì cô gái này lại chảy liên tục không dứt.

Bảo sao lúc nãy ở trên lầu, Cố Ỷ lại tưởng là bên ngoài đang mưa.

Kỳ lạ nhất là, trên mặt cô gái ấy vẫn mang theo nụ cười, nhìn có chút rụt rè, còn có chút ngại ngùng.

Thấy Cố Ỷ mở cửa, điều đầu tiên cô nói là xin lỗi: "Xin lỗi chị, làm phiền chị rồi. Em thật sự không muốn làm ướt một mảng lớn trước cửa nhà chị như vậy đâu, nhưng em không còn cách nào khác... nó, nó cứ nhỏ mãi như thế, hoàn toàn không ngăn được..."

Ngay khoảnh khắc Cố Ỷ nhìn thấy mặt cô bé, cô đã hiểu ra.

Cô bé là con gái của Lý Diễm Hồng, cô gái mất tích không rõ tung tích kia.

Không nằm ngoài dự đoán của Cố Ỷ, con gái của Lý Diễm Hồng đúng là đã chết. Nhưng điều cô không ngờ tới là, con bé lại tìm đến mình, chứ không phải đi tìm mẹ cô bé.

Cố Ỷ vẫn mời cô bé vào: "Vào ngồi một chút đi đã."

Cô bé gật đầu, rồi mới rụt rè bước vào trong. Khi đi, cô còn vô thức túm lấy vạt váy của mình, như thể làm vậy sẽ khiến nước chảy ra chậm hơn một chút.

Đợi cả hai ngồi xuống, dưới chân ghế của cô gái đã tụ lại rất nhiều giọt nước.

Nhưng Cố Ỷ lại không quá để ý, bởi vì so với Đầu Rong Biển lần trước, nước nhỏ ra từ người cô gái này rất sạch sẽ, không hôi cũng không đen.

Cô gái im lặng một lúc, đến khi Cố Ỷ hỏi có chuyện gì, cô mới nói: "Là thế này ạ, chú rong biển sống cùng em nói rằng, ở đây có thể giúp hồn ma thực hiện nguyện vọng. Em có một tâm nguyện chưa thành, mong chị có thể giúp em."

Cố Ỷ còn chưa kịp trả lời, cô bé đã nói luôn một hơi: "Sau khi em thành ma, em quên rất nhiều chuyện. Ban đầu không nhớ gì cả, gần đây mới dần nhớ ra một chút. Em biết tên gọi ở nhà của em là Nhân Nhân, em cũng nhớ số điện thoại của mẹ, nhưng ngoài mấy chuyện đó ra thì không còn ký ức gì nữa."

"Em nghe chú rong biển nói rồi, tiệm của chị thu phí rất cao, nên em đã chuẩn bị tâm lý rồi. Em sẵn sàng trả một nửa hồn lực của mình, em chỉ muốn gọi cho mẹ một cú điện thoại... Em chỉ có thể đưa một nửa thôi, chú rong biển nói nếu em hết hồn lực thì sẽ tan biến mất, hồn phi phách tán, nên em muốn giữ lại một chút, muốn biết mẹ em đang ở đâu, muốn được gặp mẹ..."

Cô bé cứ thế lải nhải rất nhiều, đến khi nói xong hết rồi mới nhìn Cố Ỷ với ánh mắt đầy hi vọng.

Cố Ỷ hiểu, có lẽ đây chính là mối làm ăn đầu tiên trong cuộc đời mình.