Đối mặt với ánh mắt van nài của Nhân Nhân, Cố Ỷ rất khó để thốt ra lời từ chối.
Cô là một người lạnh lùng, nhưng lạnh lùng không có nghĩa là vô cảm. Trong lòng cô, đôi khi cũng có những khoảnh khắc mềm yếu, dễ bị lay động.
Mới vừa nói sẽ không bao giờ đồng cảm với Lý Diễm Hồng nữa, vậy mà quay đầu lại, cô lại đồng cảm với con gái bà ta.
Nếu có thể, Cố Ỷ cũng muốn gọi một cuộc điện thoại cho bố mẹ mình, nhưng điều đó là điều cô hoàn toàn không thể làm được.
Và khi cô gái này, người mãi mãi không thể gặp lại cha mẹ đang cầu xin mình tha thiết đến vậy, Cố Ỷ thật sự không thể nào từ chối nổi.
Cô chỉ nói một từ: "Được."
Sau đó, Cố Ỷ lên mạng tìm hướng dẫn, học cách gấp điện thoại di động bằng giấy.
Cô từng nghĩ đến việc đưa luôn điện thoại của mình cho Nhân Nhân, nhưng đúng lúc đang định làm vậy thì Khương Tố Ngôn bước đến bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: "Trừ khi là ma quỷ có liên kết trực tiếp với vật thể cụ thể như điện thoại, còn không thì thông thường, ma quỷ không thể sử dụng đồ vật của người sống. Nếu ngươi muốn nàng ta dùng điện thoại của mình, thì phải đốt điện thoại đó cho nàng ta."
Nghe Khương Tố Ngôn nói vậy, Cố Ỷ lặng lẽ rút lại động tác rút điện thoại ra.
Điện thoại thực sự rất đắt, mà chiếc này là bố mẹ cô đã bỏ ra số tiền lớn để mua tặng cô khi họ còn sống. Nếu phải đốt nó cho Nhân Nhân, Cố Ỷ chắc chắn sẽ đau lòng đến mức không thở nổi.
Cô học theo hướng dẫn trên mạng, rất suôn sẻ gấp xong một chiếc điện thoại bằng giấy, chủ yếu là vì điện thoại bây giờ hình dáng khá đơn giản, chỉ là một khối vuông. Tiếp đó, Cố Ỷ cần dùng bút vẽ thêm một số chi tiết như camera trước, nút bấm bên cạnh,...
Sau khi hoàn thành xong hết, mới đến bước quan trọng nhất: truyền hồn lực vào.
Con người thật ra cũng có hồn lực, nhưng rất ít, quý giá vô cùng, nên từng tia hồn lực đều rất quan trọng. Cố Ỷ không biết phải truyền bao nhiêu mới đủ để biến chiếc điện thoại giấy này thành thứ thật sự có thể gọi được, nên cô nghĩ: trước tiên thử truyền một ít.
Đúng lúc này, Khương Tố Ngôn lại đến bên cạnh lay động cô: "Không phải phu quân chỉ cần mượn ta là được sao."
Cố Ỷ chẳng thèm để ý. Trước kia không biết thì thôi, giờ đã biết mượn hồn lực của quỷ sẽ có vấn đề, sao cô còn có thể bị lừa lần nữa chứ?
Sau khi ước lượng lượng hồn lực đã đủ, Cố Ỷ mới đưa chiếc điện thoại cho Nhân Nhân.
Nhân Nhân cẩn thận cầm lấy nó, và ngay khoảnh khắc cô bé chạm vào, dưới ánh mắt kinh ngạc của Cố Ỷ, chiếc điện thoại giấy lại biến thành một chiếc điện thoại thật sự. Cô tò mò ghé mắt nhìn từ sau quầy kính, thấy pin trên màn hình điện thoại chỉ có 3%.
Có lẽ điều này liên quan đến lượng hồn lực mà Cố Ỷ truyền vào. Nếu tính theo tiêu chuẩn này, e rằng dù rút cạn hồn lực của cô cũng chẳng thể sạc đầy chiếc điện thoại lên 100%.
Ngón tay Nhân Nhân chạm vào màn hình, rất nhanh màn hình bắt đầu đọng nước. Cô vừa dùng tay lau màn hình, vừa mở giao diện gọi điện, dựa vào trí nhớ, bấm số gọi cho mẹ mình.
"Reng...reng...reng...." Âm thanh chờ kết nối vang lên, nhưng bên kia mãi không có ai bắt máy. Cố Ỷ còn thấy cột pin màu đỏ 3% lại nhảy xuống một vạch, chỉ còn 2%. Cô bắt đầu lo lắng, liệu có khi nào bên kia không bắt máy, mà pin thì cạn sạch luôn không.
May mắn thay, khi Nhân Nhân gọi lần thứ hai, đầu bên kia cuối cùng cũng bắt máy.
Giọng bên kia rất lạnh nhạt, chỉ "Alo" một tiếng rồi im bặt. Cố Ỷ nhận ra ngay, đó là giọng của Lý Diễm Hồng. Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh của bà ta hiện giờ, chắc chắn là đang đầy cảnh giác, ánh mắt lạnh lùng và vô cảm.
Dù giọng điệu có lạnh nhạt đến mức nào, nhưng chỉ vừa nghe thấy, Nhân Nhân đã không kìm được nước mắt. Nước mắt cô bé rơi như mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn, hòa vào dòng nước nhỏ đang rỉ ra từ người, phát ra tiếng "tí tách", "tí tách".
Nhân Nhân còn chưa kịp nói một lời nào, nhưng bên kia đã có phản ứng, có vẻ như Lý Diễm Hồng đã nghe thấy tiếng khóc của con gái.
"Là Nhân Nhân phải không?! Nhân Nhân, con đang ở đâu? Nói với mẹ! Mẹ đến đón con ngay! Con đừng sợ, nói với mẹ đi, mẹ đến liền!"
Chỉ cần một tiếng khóc thôi, Lý Diễm Hồng đã biết người ở đầu dây bên kia là con gái mình. Gần như không chút do dự, bà lập tức nói ra một tràng dài.
Thực ra trong lòng bà cũng hiểu rất rõ, Nhân Nhân mất tích lâu như vậy, khả năng còn sống là rất nhỏ; cũng biết trên đời này thật sự có ma quỷ, bởi vì chính bà cũng đang bị một con quỷ đeo bám.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến đầu dây bên kia là con gái mình, là Nhân Nhân, thì bà chẳng còn để tâm đến những thứ khác. Bà chỉ muốn đến bên cạnh con gái, cho dù Nhân Nhân là người hay là ma, Lý Diễm Hồng cũng sẽ ôm lấy con vào lòng.
Vì nghe thấy giọng mẹ, Nhân Nhân khóc đến mức không thể nói nên lời.
Cô là một đứa trẻ mất mẹ. Khi nghe thấy tiếng mẹ, cô chỉ có thể chọn cách khóc nức nở, không biết phải làm sao. Lý Diễm Hồng ở đầu dây bên kia sốt ruột đến mức cả Cố Ỷ đứng bên cạnh cũng có thể nghe ra sự khẩn thiết trong giọng nói của bà.
Có lẽ do lần đầu tiên gấp điện thoại bằng giấy nên chất lượng không được tốt, loa lại hơi lớn, tóm lại Cố Ỷ nghe được tiếng của Lý Diễm Hồng rất rõ ràng: "Nhân Nhân, bé con của mẹ... con đừng sợ, đừng lo, nói cho mẹ biết con đang ở đâu, mẹ đến đón con về nhà."
Nói ra cũng buồn cười, rõ ràng Lý Diễm Hồng là người, vậy mà lại đang dỗ dành đứa con gái đã thành ma của mình: con đừng sợ hãi, con đừng lo lắng.
Lý Diễm Hồng biết Nhân Nhân đã trở thành ma, mà Nhân Nhân cũng biết mẹ mình biết cô là ma.
Vì vậy Nhân Nhân không dám nói gì, cô sợ sẽ dọa mẹ mình; còn Lý Diễm Hồng thì lại lo, sợ rằng sau khi Nhân Nhân thành ma sẽ không quen với thế giới này, sẽ sợ hãi những con ma khác.
Vì những nỗi lo trong lòng ấy, Nhân Nhân chỉ có thể không ngừng khóc, không thể cất nên lời.
Lý Diễm Hồng cứ ở đầu dây bên kia mà an ủi cô, mãi đến khi điện thoại phát ra một tiếng "tít" báo sắp hết pin, Nhân Nhân mới từ từ lên tiếng, vừa khóc vừa nói với mẹ: "Mẹ ơi, con xin lỗi... con không thể về nhà được nữa..."
Nghe thấy giọng Nhân Nhân, Lý Diễm Hồng càng kích động hơn: "Không, Nhân Nhân! Con có thể về nhà! Mẹ nhất định sẽ đón con về, con nói cho mẹ biết con đang ở đâu, mẹ lập tức đi tìm con!"
"Xin lỗi..."
Nhưng đối mặt với Lý Diễm Hồng, Nhân Nhân chỉ có thể nói ra một câu như vậy.
Sau khi Nhân Nhân nói xong, màn hình điện thoại cũng dần dần tối lại, không lâu sau liền biến trở về chiếc điện thoại bằng giấy như ban đầu, rồi nhanh chóng cháy đen, cuối cùng hóa thành một nắm tro tàn. Rõ ràng không hề có ngọn lửa nào, thế nhưng chiếc điện thoại giấy kia cứ như bị thiêu rụi, chỉ để lại một vệt đen trong tay Nhân Nhân, sau đó bị làn nước nhỏ giọt từ người cô cuốn đi, không còn chút dấu vết nào.
Nhân Nhân ngồi yên tại chỗ, ngơ ngác một lúc lâu rồi mới đưa tay lên lau nước mắt. Nhưng lau hay không lau cũng chẳng khác gì, vì ngay khi cô đưa tay lên chạm vào, nước lại không ngừng tràn ra từ đầu ngón tay thấm lên mặt, còn có cả những giọt nước nhỏ từ tóc rơi xuống má cô, rồi chảy dài xuống dưới.
Nhân Nhân cũng nhận ra hành động lau nước mắt của mình vô ích nên đành buông tay xuống, lại ngơ ngẩn thêm một lúc nữa. Cố Ỷ không biết phải an ủi cô như thế nào, chỉ đứng bên cạnh im lặng không nói gì.
Một lúc sau, Nhân Nhân mới nở nụ cười trở lại: "Chị ơi, cảm ơn chị."
Sau khi cô bé nói câu đó, Cố Ỷ liền thấy trên người cô bé có luồng khí ánh lên sắc xanh lam nhàn nhạt từ từ lan sang phía mình, rồi thấm vào trong cơ thể.
Cố Ỷ duỗi tay ra, lúc này mới hiểu, đó chính là hồn lực.
Vì giao dịch đã hoàn thành, một nửa hồn lực mà Nhân Nhân từng hứa trước đó giờ chính thức trở thành vật sở hữu của Cố Ỷ, và lúc này đang trực tiếp chảy về phía cô.
Cố Ỷ trước đây từng mượn hồn lực từ Khương Tố Ngôn, cũng từng sử dụng qua, đương nhiên biết hồn lực là thế nào. Lúc nãy khi truyền hồn lực vào chiếc điện thoại giấy, cô cũng đã hiểu rõ loại hồn lực của mình ra sao. Nhưng hồn lực cô nhận được từ Nhân Nhân lại hoàn toàn khác, nó mang theo hơi ẩm, và có chút mùi tanh nồng của bùn đất dưới lòng sông.
Đây là lần đầu tiên cô biết, thì ra hồn lực của các linh hồn cũng không hề giống nhau.
Sau khi tiếp nhận hồn lực, Cố Ỷ phát hiện loại hồn lực này cũng giống như của chính mình, có thể sử dụng một cách linh hoạt và tự nhiên; trong khi lúc trước mượn hồn lực của Khương Tố Ngôn, cô luôn cảm thấy có gì đó như ngăn cách.
Cố Ỷ vô cùng chắc chắn, hồn lực này không còn liên quan gì đến Nhân Nhân nữa, đã hoàn toàn trở thành một phần của cô.
Sau khi nhận lấy hồn lực, Cố Ỷ mới quay sang nhìn Nhân Nhân: "Không cần cảm ơn đâu, hai chúng ta là giao dịch sòng phẳng."
Nhân Nhân gật đầu, dường như chuẩn bị rời đi. Nhưng khi vừa bước xuống ghế, Cố Ỷ liền gọi cô lại: "Em định đi tìm mẹ sao?"
Nhân Nhân khựng lại một chút, rồi lắc đầu. Khi cô lắc đầu, nước từ thái dương rơi xuống mặt kính của tủ trưng bày. Nhân Nhân có chút lúng túng, muốn đưa tay lau đi nhưng lại sợ giống như khi lau nước mắt lúc nãy, càng lau thì nước càng nhiều.
Cố Ỷ không để cô bé lau: "Không sao đâu, để đó cho chị, lát nữa lau là được rồi."
Nhân Nhân lúc này mới hơi thả lỏng hơn một chút, nở nụ cười nhạt: "Em không đi đâu, em sợ làm mẹ sợ. Em đã là ma rồi, tuy không biết vì sao mình lại thành ma, nhưng nếu một ngày nào đó cứ như vậy mà tiêu tán đi thì cũng không sao. Nếu em chạy đến trước mặt mẹ, dọa mẹ sợ thì không hay chút nào."
Nói xong những lời này, Nhân Nhân lại cảm ơn thêm lần nữa, rồi mở cánh cửa gỗ bên hông, rời khỏi tiệm vàng mã.
Sau khi Nhân Nhân rời đi, Cố Ỷ mới xách giẻ lau ra, bắt đầu lau sạch những vệt nước mà Nhân Nhân để lại.
Khi Cố Ỷ đang dọn dẹp, Khương Tố Ngôn cứ thế bay lơ lửng giữa không trung. Tà tay áo đỏ của nàng lướt nhẹ trong không khí, Cố Ỷ chỉ cần ngẩng đầu một chút là thấy Khương Tố Ngôn giống như lúc đang nằm trên giường vậy, nhưng thực tế không có gì nâng đỡ nàng cả.
"Ngươi đoán xem, nàng ta có còn nhớ mình chết như thế nào không?"
Nước Nhân Nhân để lại khá nhiều, cái giẻ khô nhanh chóng ngấm đầy nước, Cố Ỷ phải vắt đi. Tiếng "tí tách" vang lên trở lại, lần này là tiếng Cố Ỷ vắt giẻ lau.
"Em đoán là con bé không nhớ."
Cố Ỷ hất nhẹ tay áo đỏ, cúi đầu tiếp tục lau sàn.
"Nhưng thật ra ngươi đã đoán được vì sao nàng ta chết rồi đúng không?"
Khương Tố Ngôn cầm lấy tay áo, vừa lơ lửng trước mặt cô vừa chọc ghẹo, muốn khiến cô phân tâm.
Cố Ỷ không phải kẻ ngốc, có những chuyện chỉ cần nghĩ một chút là đoán được, ít nhiều cũng có thể suy ra nguyên nhân cái chết của Nhân Nhân.
Lý Diễm Hồng tuy bị quỷ ám nhưng lúc gặp mặt trước đó bà ta không hề mất lý trí, cũng không điên loạn gì. Trong lòng bà, con gái mình là điều quan trọng nhất.
Vậy mà bà lại đột nhiên đi giết một nam sinh trung học, nguyên nhân thế nào không cần nói cũng biết.
Faye: Vụ án này nghe tội nghiệp ghê. Ngoài đời cũng có mấy vụ như này, nữ sinh mất tích bị giết rồi cha mẹ đau khổ tìm kiếm khắp nơi...