Ngữ khí rất kiên quyết, tôi cũng không phản đối nữa.
Những ngày sau đó, tôi lại vô tình dùng tay chạm vài lần vào ngón áp út, Chu Ký dường như cũng quen rồi, không có phản ứng gì quá khích.
Tôi lo lắng trong lòng — không phải tôi khiến sếp bị… “đơ” hẳn rồi chứ?
Mang theo lo lắng đó, chuyến công tác kết thúc.
Chuyến công tác kéo dài sáu ngày, lúc về tôi đã tăng hẳn bốn ký.
Khi máy bay hạ cánh, ngoài cửa sổ là mưa đá rơi lộp độp — không ai ngờ giữa hai thành phố lại có sự chênh lệch nhiệt độ lớn đến vậy.
Tôi nhìn vệt nước mưa loang trên kính mà co rụt cổ lại.
Nhóm chat gia đình thì đang náo nhiệt — nhà hàng xóm tặng cho một con cá khổng lồ, họ đang tranh luận nên làm món cá hấp hay cá kho.
“Chị à, em còn 3 cây số nữa là tới sân bay, có mang theo áo khoác.”
Nhìn tin nhắn của Tần Lưu, tôi thở phào — lúc cần vẫn là nó đáng tin nhất.
Đang định trả lời thì một chiếc áo vest bất ngờ đưa tới trước mặt.
“Ở ngoài lạnh đấy.”
“Ơ không cần đâu, em trai tôi đến đón rồi.”
Chu Ký không nói không rằng đặt áo xuống, rồi đan hai tay đặt lên đùi.
Tôi hiểu rồi. Chắc là sợ tôi lạnh tay… vì chỗ đó của anh không chịu được lạnh. Đã vậy thì tôi cũng không tiện từ chối.
Chiếc áo có hương thơm nhè nhẹ, mát mẻ, rất hợp với khí chất của anh. Nhưng… điều khiến người ta để tâm hơn là nhiệt độ còn sót lại. Làn hơi ấm nhẹ nhàng len vào cơ thể, khiến m.á.u trong người tôi cũng nóng lên.
“Sao vậy? Không vừa ý em à?”
Trời đất ơi, ngài tự mình nhìn xem đây là chuyện có thể dùng hai từ ‘vừa ý’ hay ‘không vừa ý’ để hình dung được sao...
Tôi vội mượn cớ tháo dây an toàn để cúi gằm mặt xuống, che đi gương mặt đang nóng ran như lửa đốt của mình:
“Áo khoác của Chu tổng… vương một mùi hương nam tính, vừa sạch sẽ lại vừa cuốn hút.”
Chu Ký dường như khựng lại một nhịp, anh khẽ ho một tiếng rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Em thích mùi hương này không?” Giọng anh thoáng một chút thận trọng khó dò.
“Ý anh là, nếu em thích, anh có thể mua một chiếc y hệt tặng cho chồng em.”
Nếu anh không đột ngột nhắc đến, tôi gần như đã quên bẵng sự tồn tại của người “chồng hư cấu” kia.
Tôi vội vàng xua tay lia lịa:
“Thôi thôi, không cần phiền phức đến vậy đâu ạ. Anh ấy không thích phong cách này, khỏi phải tốn kém.”
Chu Ký mím nhẹ môi, che giấu đi cảm xúc thoáng qua trong đáy mắt, rồi lặng lẽ bước theo sau tôi.
Lúc đến băng chuyền nhận hành lý, từ phía xa tôi đã trông thấy bóng dáng của Tần Lưu.
Bất chợt nhớ ra chiếc nhẫn kim cương ngoại cỡ vẫn đang chễm chệ trên ngón tay mình, tôi cuống quýt tháo nó ra, nhét vội vào túi áo, định bụng sẽ nhân cơ hội này để trả lại cho Chu Ký.
Anh nhìn tôi, và đúng vào khoảnh khắc tôi định cởi chiếc áo khoác trên người ra, anh đã đưa tay giữ chặt lấy tay tôi.
Gương mặt vốn luôn điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng của anh khẽ lay động:
“Lưu Tự, em còn nhớ cái hôm tôi gọi điện, em đã hỏi tôi câu gì không?”
Nhắc đến chuyện đó, hai tai tôi lập tức nóng bừng lên.
Có nên thú thật với anh rằng hôm đó, thủ phạm chính là Vượng Tài (chú chó cưng nhà tôi) không nhỉ?
Thôi thì, vẫn nên nói ra sự thật, nếu không e rằng anh sẽ mãi canh cánh chuyện đó trong lòng.
Duy trì một hình ảnh mờ ám và đầy ẩn ý như vậy cũng chẳng hay ho gì.
“Xin lỗi Chu tổng, thật ra hôm đó… là do Vượng Tài ạ.”
Chu Ký ngập ngừng trong giây lát:
“Ý của em là… chú chó nhà em biết nghe điện thoại sao? Liệu tôi có thể được diện kiến nó không?”
“Không, không phải ạ, ý của em là…”
Ơ?
Khoan đã nào.
Cái ngữ khí này… chẳng phải là đang có ý định… muốn đến nhà tôi dùng bữa đó sao?