Tôi bèn thăm dò bằng chính câu nói khách sáo mà mình từng buột miệng thốt ra:
“… Hay là, anh đến nhà tôi dùng tạm một bữa cơm nhé?”
“Được.”
Anh gật đầu một cách dứt khoát không chút do dự.
Tôi hoàn toàn cạn lời.
Anh chàng trợ lý đứng bên cạnh, dường như bị khơi dậy sự tò mò, liền chen vào:
“Mấy ký lô thế ạ? Là cá câu dưới hồ sao?”
Chu Ký liếc cậu ta một cái sắc lẹm:
“Trợ lý Lý, cậu và tài xế cứ về trước đi.”
“Không đợi nữa sao?”
Khi mọi người đã yên vị trên bàn ăn và chuẩn bị cầm đũa, Chu Ký hơi nhướng mày, hỏi với một vẻ ngạc nhiên chân thật.
Tần Lưu vì chuyện tôi không chịu mặc chiếc áo khoác mà em ấy mang tới nên đã hậm hực suốt cả quãng đường về nhà, lúc này sắc mặt càng thêm khó coi.
“Đợi cái gì mà đợi? Chẳng lẽ còn định làm lễ cầu nguyện trước bữa ăn à?”
Bị nói móc một cách trắng trợn như vậy mà Chu Ký không hề tỏ ra tức giận, anh chỉ liếc nhìn tôi với một ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi thừa hiểu ánh mắt đó có ý nghĩa gì.
Nhưng giữa trời cuối đất này, tôi biết đào đâu ra một ông chồng không hề tồn tại để mời về dùng bữa chung cơ chứ?
Mà khoan, tại sao anh ấy lại quan tâm đến sự tồn tại của “chồng tôi” đến thế?
Là vì cảm thấy áy náy khi đã “bắt cóc” tôi đi công tác suốt mấy ngày liền?
Hay bởi vì… anh ấy đã mượn nhờ bàn tay tôi để… bao nhiêu lần rồi nhỉ, chính tôi cũng không nhớ nổi nữa, cho nên bây giờ muốn công khai đưa ra một lời đền bù?
Tôi đoán không ra, đành lí nhí lên tiếng:
“Mọi người cứ ăn trước đi ạ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Lưu càng tỏ ra không vui:
“Chị này, sao cứ làm như mình đang lo lắng sợ sệt thế? Cái lúc chị ra tay đánh em sao mà hùng hổ lắm cơ mà? Hay là chị bị hắn ta nắm được thóp rồi?”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thanh minh, Chu Ký đã tủm tỉm cười, thản nhiên tiếp lời:
“Nói ngược rồi — thóp của tôi, hiện đang nằm trong tay cô ấy.”
Câu nói này… tuyệt đối không thể suy diễn sâu xa.
Thế nhưng, bố mẹ tôi rõ ràng đã hiểu theo cái nghĩa nghiêm trọng nhất có thể rồi.
Cả hai vội vàng cất lời giáo huấn:
“Tiểu Tự à, con đừng có học theo thói xấu, tống tiền người khác là hành vi vi phạm pháp luật đấy.”
“Đúng thế, không biết Chu tổng có bí mật gì, nhưng con phải nhớ cho kỹ, phải giữ kín chuyện này đến cùng, biết chưa hả?”
Nói xong, hai người còn nhìn tôi bằng ánh mắt chan chứa sự lo âu.
Tôi quá hiểu người nhà của mình rồi — họ chắc chắn đang tưởng rằng Chu Ký tìm đến tận đây là để uy h.i.ế.p tôi phải giữ mồm giữ miệng.
Câu chuyện đã bắt đầu đi chệch khỏi quỹ đạo một cách không thể cứu vãn.
Tôi đành cắn răng, gắp một con tôm tích (bề bề). Nhưng khi mới lột được nửa con, tôi lập tức ý thức được rằng đây là một hành động cực kỳ nguy hiểm.
Lớp vỏ sắc nhọn này, nếu lỡ tay đ.â.m phải một cái, không khéo lại… kéo theo cả Chu Ký.
Trong lúc tôi còn đang lưỡng lự không biết nên dừng lại hay liều mình đi tiếp, một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng bỗng xuất hiện trong tầm mắt, nhẹ nhàng lấy con tôm tích khỏi tay tôi.
“Để anh làm cho.”
“Chu tổng à, không cần đâu. Con bé có tay có chân, tự nó lột được mà.”
Chu Ký chỉ cúi mắt, khẽ cười nhạt:
“Nguy hiểm lắm, cháu không yên tâm.”
Mọi người trên bàn ăn đều không hiểu tại sao việc lột một con tôm lại có thể nguy hiểm, họ chỉ cảm thấy bầu không khí giữa hai chúng tôi… có gì đó cực kỳ mờ ám.
Ánh mắt họ nhìn tôi từ lo lắng dần chuyển sang… một sự kỳ lạ khó tả.
Ngay cả Vượng Tài — chú chó tham ăn đang khịt khịt mũi bên chân bàn — cũng đột nhiên im bặt, lặng lẽ nằm xuống.