Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 16



 

【Tôi muốn đột nhập vào tủ quần áo của sếp. Đốt hết mấy cái quần đen đi! Quần màu xám tro mới là của hồi môn đỉnh nhất!】



Càng nghĩ càng thấy xấu hổ đến mức muốn độn thổ, tôi nói nhỏ như tiếng muỗi kêu:

“Tôi còn từng gọi anh là chó tư bản nữa…”

Chu Ký khựng lại trong giây lát, rồi bình thản đáp:

“Không sao, anh chỉ nghe những gì anh thích nghe thôi.”

“Tôi chỉ mạnh miệng vậy thôi, nói nhảm với bạn thân chứ không hề có ý nghiêm túc đâu.”

“Không sao, còn anh, lại là người biến lời nói thành hành động.”



Cảm giác của tôi lúc này giống hệt như — suốt bao nhiêu năm trời ngước nhìn một trái táo chín mọng trên cành cây cao, trong lòng thầm xuýt xoa: “Ngon quá đi mất, tiếc là chẳng thể nào với tới được.”

Không ngờ có một ngày, trái táo ấy lại tự mình rụng xuống, dúi thẳng vào miệng tôi và nói: “Ăn tôi đi này!”

Từ chối thế nào được nữa đây?

Làm sao mà có thể từ chối cho nổi?

“Ừm… sáng nay.”

“Chu—”

Khi Chu Ký rên lên tiếng “chậm thôi” lần thứ ba, tôi lạnh mặt, dứt khoát kéo cửa phòng ra.

Quả nhiên chẳng hề ngoài dự đoán — bốn cái đầu đang chen chúc, xúm lại rình mò ngay ngoài cửa.

Tôi cau mày:

“Mọi người đang làm gì vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Lưu nhìn tôi một cách bình thường, rồi lại nhìn sang Chu Ký đang thở hổn hển dựa vào ghế sô pha, cất giọng đầy nghi ngờ:

“Hai người đang làm cái gì trong đó thế?”

“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có xía vào.”

“Mà này chị, sao chị cứ sờ mó ngón tay mãi thế?”

“… Thói quen thôi.”

“Chu tổng bị làm sao vậy? Sao mặt mũi lại đỏ bừng lên thế kia?”

Chu Ký liếc nhìn tôi, cố gắng che giấu sự khó chịu đang hiện rõ trên mặt:

“Có thể… là do bị dị ứng.”

Trước đó chúng tôi đã giao kèo chỉ được hôn nhẹ cho có lệ, vậy mà anh lại không biết điểm dừng, thế nên tôi đành phải tự mình thi hành một hình phạt nho nhỏ.

Chu Ký chậm rãi cài lại cúc áo, đứng thẳng người dậy, ý chí kiên định của anh đến mức khiến tôi cũng phải có chút bối rối.

“Trong người có chút không khỏe, đã làm phiền mọi người rồi.”

Anh mỉm cười, ánh mắt liếc nhẹ sang phía tôi:

“Lưu Tự hình như cũng bị dị ứng giống tôi, hay là đi cùng nhau nhé.”

Không một ai nói thêm lời nào, cứ thế để mặc cho Chu Ký kéo tôi đi.

Ngay trước khi chúng tôi đi “chữa dị ứng”, anh đột nhiên lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào tay tôi một cách đầy áp đặt, không cho tôi cơ hội từ chối.

Tôi còn chưa hiểu ý anh là gì, định bụng sẽ dùng cảm ứng để trêu lại anh, nhưng kỳ lạ thay — năng lực cảm ứng đã hoàn toàn vô hiệu. Anh chẳng hề có một chút phản ứng nào.

“Có lẽ là do hàng thật có khả năng khắc chế lời nguyền của hàng giả.”

Khi tôi định tháo chiếc nhẫn ra, Chu Ký đã đan mười ngón tay của anh vào tay tôi, hoàn toàn cắt đứt ý định đó.

“Giai đoạn tấn công tầm xa tạm thời kết thúc, tiếp theo sẽ là… cận chiến.”

[Hoàn]