Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 15



 

Trời đất ơi, tôi biết phải giải thích thế nào bây giờ?

Tôi chỉ đành chọc chọc vào những vệt dầu mỡ dính trên đầu ngón tay để trút giận.

Khóe mắt tôi lén liếc thấy thân hình Chu Ký khẽ cứng lại một chút, nhưng anh vẫn bình tĩnh lột vỏ tôm. Chỉ có điều, khi gắp phần thịt trắng nõn bỏ vào bát của tôi, ánh mắt anh lại tối sầm lại một cách đáng sợ.

Tôi không dám làm liều thêm nữa.

Tôi vội vàng ăn cho xong bữa cơm, rồi mượn cớ phải sắp xếp lại hành lý để trốn vào trong phòng.

Chu Ký cũng nhanh chóng đi theo ngay sau đó.

“Em và chồng không sống cùng nhau à?”

Ngay khi anh vừa bước vào phòng, toàn thân tôi lập tức căng như dây đàn.

Tôi liếc mắt nhìn ra ngoài phòng khách, thấy mọi người đang bận rộn với việc riêng, có lẽ chưa ai chú ý đến động tĩnh bên này.

Tôi vội vàng khép cửa lại, hạ thấp giọng thú nhận:

“Chu tổng, thật ra… tôi không hề có chồng… cũng chẳng có bạn trai.”

Chu Ký dường như đã đoán trước được điều này, trên mặt anh không hề có một chút biểu cảm ngạc nhiên nào.

“Vậy tại sao phải tốn công dựng nên một lời nói dối như vậy? Là để từ chối ai sao?”

Ai cơ?

Chẳng lẽ anh đang nhắc đến mấy đối tượng mà chị Từ giới thiệu?

Nếu vậy thì… đúng là như thế thật.

“Là… là vậy đó ạ.”

Sắc mặt Chu Ký lập tức trở nên khó coi.

“Thật ra là… chị Từ lúc nào cũng nhiệt tình giới thiệu cho tôi mấy người mà chị ấy cho là ưu tú. Nhưng mà… gu thẩm mỹ của chị ấy có hơi khác tôi một chút, tôi không thích, mà lại khó từ chối thẳng thừng.”

“Không thích.”

Anh lặp lại hai từ đó, sắc mặt càng thêm đen kịt.

“Vâng vâng, chính vì thế nên tôi mới nghĩ ra hạ sách này. Chị ấy còn bảo có một anh chàng vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại còn trẻ trung tài giỏi, mà tôi lại quen biết nữa chứ. Ha ha, tôi nào có biết mình quen một nhân vật như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gương mặt của Chu Ký… sụp đổ hoàn toàn.

“Lưu Tự, anh cũng khá có tiền.”

Tôi ngơ ngác: “Vâng… tôi biết mà, Chu tổng.”

“Ngoại hình của anh cũng không đến nỗi tệ.”

Không những không tệ, mà phải nói là cực phẩm.

“Anh cũng không lớn tuổi, chỉ hơn em có bốn tuổi thôi.”



Một dự cảm chẳng lành bắt đầu len lỏi trong tâm trí tôi.

“Người mà chị Từ nói… chính là anh.”

Khi Chu Ký thốt ra câu đó, tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ, cảm giác như có một luồng sét vừa đánh thẳng xuống đỉnh đầu.

“Anh chỉ muốn biết, rốt cuộc anh không vừa ý em ở điểm nào?”

Tôi vẫn ngây người ra, không thể nói được một lời nào.

Mãi một lúc lâu sau, tôi mới lắp bắp lên tiếng:

“Chu tổng… ngài lo rằng tôi sẽ lấy chuyện cảm ứng giữa hai chúng ta để uy h.i.ế.p ngài sao? Tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy đâu…”

“Lưu Tự,” giọng anh đột nhiên trở nên trầm khàn, “anh thích em.”



Tôi hoàn toàn hóa đá.

Cho đến tận ngày hôm nay, tôi mới biết được một sự thật kinh hoàng — tất cả những lời tôi buôn dưa lê trong phòng trà nước đều được truyền thẳng đến văn phòng của Chu Ký.

Tất cả những trò đùa mang màu sắc “ngôn ngữ quấy rối”, những lời tôi tưởng rằng chỉ là nói cho vui miệng… anh đều nghe thấy hết.

Ban đầu anh chỉ nghĩ tôi là một dạng fan cuồng, nhưng không ngờ tôi lại “kiên trì” đến mức đó...

【Mắt tôi chính là thước đo — bộ n.g.ự.c của sếp hôm nay đã xẹp đi mất 2mm rồi! Chắc là làm việc quá sức, thật khổ thân.】

【Dự án bên kia xảy ra sự cố lớn như vậy mà sếp không hề nổi giận! Đúng là một người đàn ông biết kiềm chế cảm xúc — đáng tiếc lại không phải là của tôi.】

【Chiếc quần tây hôm nay có hơi bó một chút, cái m.ô.n.g kia cứ như muốn bật thẳng vào mặt tôi vậy… a… thật muốn bị cái m.ô.n.g đó ngồi lên mặt quá đi.】