Kỳ lạ thật, chẳng phải lúc nãy anh ấy mới từ trong đó đi ra hay sao?
Vừa lao vào công việc, tôi đã quên sạch mọi chuyện.
Nhưng chẳng được bao lâu, tôi đã không thể ngồi yên được nữa.
Ngứa… ngứa c.h.ế.t đi được!
Ngón áp út của tôi như có ngàn vạn con kiến đang bò, một cuộc tra tấn dai dẳng khiến tôi không thể tập trung.
Tháo nhẫn ra xem, một mảng nốt đỏ li ti đã nổi lên trên da. Đúng là đồ rởm, thành phần kim loại không rõ nguồn gốc đã khiến tôi bị dị ứng nặng!
Gãi xong phần gốc ngón tay, cơn ngứa lại lan đến đầu ngón. Chiếc nhẫn cứ thế được đeo vào rồi lại tháo ra, tháo ra rồi lại đeo vào.
Vẫn không đỡ hơn chút nào. Cơn ngứa hành hạ đến mức tôi chỉ muốn chặt phăng ngón tay đi cho xong.
Đúng lúc đó, điện thoại nội bộ trên bàn reo vang.
Tôi miễn cưỡng rời tay phải khỏi ngón áp út, nhấc ống nghe lên. “Lưu Tự, đến văn phòng tôi một chuyến.”
Là giọng của sếp. Nghe qua điện thoại mà tôi vẫn cảm nhận được anh đang nghiến răng nghiến lợi.
Tôi bất giác thấy lo lắng. Chẳng lẽ công việc đã xảy ra sai sót gì sao? Nhưng nếu có vấn đề thật, cũng không đến lượt anh phải đích thân gọi tôi chứ? Giữa chúng tôi còn cách nhau mấy cấp quản lý nữa cơ mà.
Tôi rón rén gõ cửa, nhưng không có ai trả lời. Đợi một lúc, cơn ngứa không thể chịu nổi lại ập đến, tôi vô thức đưa tay lên gãi gãi ngón tay.
Đúng lúc này, cánh cửa hé ra một khe nhỏ.
Tôi do dự một chút rồi quyết định bước vào.
Và ngay khi vừa bước qua ngưỡng cửa, một lực mạnh đã kéo tôi lại, ép sát vào tường. Một thân thể nóng rực áp chặt lên người tôi.
“Chu… sếp?”
Tôi hoảng hốt kêu lên, nhưng đã bị Chu Ký đưa tay bịt chặt miệng.
Anh trông… vô cùng kỳ lạ.
Gương mặt anh đỏ bừng, hơi thở dồn dập, gấp gáp, lòng bàn tay đặt trên miệng tôi nóng như một hòn than.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh mở miệng, giọng nói khản đặc đến mức khó nhận ra.
“Tôi biết cô đã kết hôn rồi, có thể… đừng xoay xoay cái nhẫn đó nữa được không?”
Hả? Nhẫn ư?
Tôi cúi xuống nhìn bàn tay mình, vội vàng đẩy chiếc nhẫn đang đeo dở trở lại ngón.
Ngay khi chiếc nhẫn vừa khớp vào vị trí, Chu Ký khẽ rên lên một tiếng, rồi… cả thân hình cao lớn của anh quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
Tôi c.h.ế.t sững, cuống quýt định đỡ anh dậy, nhưng anh lại ôm chặt lấy phần hạ thân, sống c.h.ế.t không chịu đứng lên.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, một ý nghĩ kỳ quái đến điên rồ lóe lên trong đầu tôi.
Để kiểm chứng, tôi thử dùng bụng ngón tay, xoa nhẹ lên ngón áp út của mình.
Chu Ký bật ra một tiếng rên khe khẽ, cả người run lên như một cây cung đang giương hết cỡ.
Tôi dừng lại, cơ thể anh hơi thả lỏng. Tôi xoa tiếp, anh lại căng cứng, run rẩy.
Trời ạ, hình như tôi thật sự… đã nắm được một cái công tắc “nguy hiểm” rồi!
Chu Ký, dường như đã hình thành một phản ứng đồng cảm mãnh liệt với… ngón áp út của tôi. Mà thứ anh đồng cảm, lại chính là… nơi không tiện nhắc đến kia.
Bộ não của tôi hưng phấn đến mức quên cả cảm giác ngứa ngáy. Tôi cắn môi, khẽ đắc ý, rồi nghịch ngợm trượt chiếc nhẫn lên xuống.
“Lưu Tự!”
Chu Ký rốt cuộc không thể nhịn được nữa, anh thấp giọng quát tôi, khóe mắt đã hoe đỏ, đưa tay ra định ngăn cản.
Tôi vội vàng né tránh, nhưng lại không cẩn thận bị anh kéo xuống, ngồi phịch lên đùi anh.
Bàn tay tôi vô tình ấn phải một nơi nóng hừng hực…
Khoảnh khắc ấy, cả hai chúng tôi đều sững sờ.
Tôi tuy chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng đã thấy heo chạy rồi.
Có điều… con heo này cũng to quá đi mất?
Tôi như bị điện giật, bật người dậy, nhưng lại bị Chu Ký dùng một lực mạnh hơn ấn xuống lần nữa.
“Chu… Chu sếp?”