Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 4



 

Hơi thở của anh dồn dập, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, cổ áo sơ mi xộc xệch để lộ ra một mảng da ửng hồng, và nó đang ngày một lan rộng.

“Ngoan nào, đừng nhúc nhích.”

Tôi không dám cử động nữa.

Đầu óc tôi bắt đầu vận hành với tốc độ cao nhất, như thể một cỗ máy tính đang điên cuồng tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi: Nếu lỡ bắt gặp khoảnh khắc xấu hổ nhất trong đời của sếp thì phải làm gì?

Mấy chục năm kinh nghiệm sống của tôi nhanh chóng đưa ra đáp án tối ưu nhất: Tự giác san sẻ khó khăn cùng lãnh đạo.

Hôm nay anh mặc một chiếc quần tây đen, chất liệu cao cấp ôm trọn lấy đôi chân dài rắn chắc.

Tôi nhìn chằm chằm vào phần giữa hai chân anh…

“Sếp Chu, ngài có cần tôi… giúp một tay không ạ?”

Chu Ký bắt gặp ánh mắt của tôi, hơi thở của anh như ngừng lại một nhịp.

Rồi anh nghiến răng ken két, gằn ra từng chữ.

“Không. Cần!”

“Ồ, đã rõ.”

Tôi điềm tĩnh gật đầu. Tôi nào dám nghĩ nhiều, chỉ là một chút thiện ý mà thôi. Anh làm như thể tôi là hồ ly tinh vừa hiện nguyên hình không bằng.

Sau một hồi im lặng đến ngột ngạt, Chu Ký cuối cùng cũng dần lấy lại bình tĩnh.

Nhưng đúng lúc đó, ngón tay tôi lại… bắt đầu ngứa.

Tôi vô thức gãi vài cái, rồi sực nhớ ra hành động của mình.

Ngẩng lên, tôi bắt gặp đôi mắt anh đã đọng một tầng sương mờ, tôi vội lúng túng quay mặt đi.

“Lưu Tự, tháo nhẫn ra.”

Không hiểu tại sao, khi nghe câu nói đó từ miệng anh, tôi lại có cảm giác như thể anh đang nói “cởi đồ đi” vậy.

Gương mặt tôi bất giác nóng bừng lên. Tôi chậm rãi… à không, là dứt khoát tháo chiếc nhẫn ra.

Chu Ký rút vài tờ khăn ướt diệt khuẩn từ chiếc hộp bên cạnh, một tay anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, tay còn lại từ tốn lau sạch ngón áp út.

Dù cơ thể vẫn còn khẽ run, như thể chỉ cần thêm một chút lực là sẽ tan vỡ, anh vẫn cố gắng kiềm chế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Xin lỗi, đã thất lễ.”

Tôi biết thủ phạm chính là chiếc nhẫn này. Sau khi được anh lau sạch, cảm giác ngứa rát cũng dần tan biến.

Sắc mặt anh cũng từ từ trở lại vẻ bình thường. Anh ra hiệu cho tôi rời khỏi người anh, rồi lập tức lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách.

Trông như thể anh sắp sửa tính sổ với tôi đến nơi rồi.

Tôi vội vàng giơ tay lên trời, thề thốt.

“Sếp Chu yên tâm! Chuyện hôm nay tôi xin chôn chặt xuống tận ba tấc đất, tuyệt đối sẽ không hé răng với bất kỳ ai!”

Chu Ký tiện tay ném chiếc khăn ướt vào thùng rác, thong thả chỉnh lại cổ áo đã xộc xệch của mình.

Anh lại quay về với dáng vẻ của một vị tổng tài cấm dục, nghiêm túc và lạnh lùng. Nhưng tôi biết, chỉ cần tôi khẽ xoa ngón áp út, anh sẽ lại quỳ xuống ngay lập tức.

“Đừng đeo chiếc nhẫn đó nữa.”

Tôi vừa định gật đầu đồng ý thì kịp thời nuốt lời lại.

Nguy hiểm thật.

Nếu tôi đồng ý quá nhanh, chẳng phải là đã thừa nhận tôi biết rõ chuyện “cảm ứng” kỳ lạ kia sao?

Với một người như anh, sao có thể dễ dàng để điểm yếu của mình rơi vào tay người khác được chứ?

Lỡ bị anh ta kéo đi làm thí nghiệm, hoặc tệ hơn là thủ tiêu bịt miệng thì sao…

Tốt nhất là cứ giả ngốc thì mới sống lâu.

“Ơ, sao vậy ạ sếp Chu? Chiếc nhẫn này là minh chứng tình yêu giữa tôi và… ừm, chồng tôi mà.”

Chu Ký chỉnh lại cà vạt. Nghe thấy lời tôi, sắc mặt anh thoáng hiện lên một vẻ phức tạp.

“Lưu Tự, tôi không có ý xen vào chuyện của cô, nhưng tình yêu của cô… không nên chỉ có giá mấy trăm đồng.”

Thật ra là chín tệ chín thôi, sếp à.

Nhưng thôi, anh đã muốn nâng giá cho nó, thì cứ để anh nâng vậy.

Một lúc sau, Chu Ký vươn tay ra, lòng bàn tay anh ngửa lên.

Ý của anh, không cần nói ra tôi cũng hiểu.

Tôi do dự một chút, rồi đặt chiếc nhẫn lên tay anh.