“Tôi…” Tôi liếc nhìn cả nhà đang giả vờ gắp thức ăn, nhai nhóp nhép, nhưng đôi tai thì đã dỏng lên hết cả. Tôi hạ giọng, “đang ăn cơm.”
“Vậy thì dùng đũa mà ăn cho đàng hoàng!”
Tôi vội vã chộp lấy đôi đũa.
“Biết rồi ạ, sếp Chu. Sếp ăn cơm chưa? Hay là qua nhà tôi ăn ké một bữa?”
Đầu dây bên kia, anh vẫn thở gấp, như đang cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
“Không cần. Nửa tiếng nữa tôi đến đón cô ra sân bay.”
Cuộc gọi kết thúc.
Tôi nhìn màn hình tối đen, chẳng cần ngẩng đầu cũng cảm nhận được bốn cặp mắt đang rọi thẳng vào mình.
“Sếp con còn quản cả cách con ăn cơm nữa hả?”
“Sếp con tự mình đến đón con à?”
“Chị ơi, sao em thấy chị sợ sếp dữ vậy?”
“Gâu.”
Tôi vội vàng cúi đầu, và nhồi cơm vào miệng để lảng tránh.
Đến giờ lên đường, em trai tôi nhất quyết đòi xách vali xuống tận nơi cho tôi.
Tôi thừa biết nó đang nghĩ gì – nó muốn tận mắt nhìn thấy ông sếp của tôi.
Thằng nhóc này cao hơn tôi cả hai cái đầu, nó đứng sau lưng tôi, tỏa ra một luồng khí áp hắc ám.
Tôi đã ngồi yên trong xe, mà nó vẫn còn dán mắt vào trong như muốn xuyên thủng cả cửa kính… Chu Ký đã thay một bộ đồ khác, mắt anh cụp xuống, chăm chú xem tài liệu.
Mùi sữa tắm thoang thoảng hòa lẫn cùng hương tinh dầu trong xe.
Anh ấy thật sự rất điển trai.
Ngày đầu tiên đi làm, tôi còn hứng khởi chụp lén gửi cho con bạn thân:
【Á á á, sếp mình đẹp trai quá! Bị anh ấy vắt kiệt sức lao động cũng cam lòng!】
Cái tư tưởng ngốc nghếch này đã biến mất ngay sau hai lần tăng ca.
“Boss đẹp trai – động lực đi làm – người mẫu trả tiền cho mình ngắm” đã trở thành “con chó tư bản” trong những cuộc tám chuyện với bạn thân.
Lúc này, nhóm chat gia đình đang rôm rả như một cái chợ vỡ, chẳng ai nhận ra tôi vẫn còn ở trong đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi im lặng xem cả đống tin nhắn với vẻ mặt lạnh tanh, nhưng cuối cùng cũng bị dòng tin của em trai làm cho bật cười:
【Thằng cha đó mà dám giở trò ‘cầm thú’, em đây sẽ cho nó biết thế nào là ‘cầm dao’.】
Chu Ký khẽ nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi lập tức thu hồi nụ cười, khóa màn hình, rồi ngồi nghiêm chỉnh lại.
“Cậu ấy trông còn trẻ nhỉ?”
“Vâng ạ, nhỏ hơn tôi bốn tuổi.”
Gương mặt điềm đạm của Chu Ký thoáng qua một nét ngỡ ngàng, anh dừng lại một chút:
“Trẻ trung thì tốt… nhưng đôi khi, trẻ quá cũng dễ bốc đồng, suy nghĩ chưa được chín chắn…”
Tôi gật đầu đồng tình:
“Chuẩn luôn ạ! Suốt ngày không nghiêm túc, lười như hủi, giành ăn với tôi, giành chơi game, còn giành cả việc dắt Vượng Tài đi dạo… À, Vượng Tài là con ch.ó nhà tôi.”
Biểu cảm của Chu Ký có hơi kỳ lạ.
Ngón tay anh cầm tập tài liệu siết lại đến trắng bệch, một lúc sau mới thả ra, nhẹ nhàng vuốt phẳng xấp giấy.
Trợ lý ngồi ở ghế phụ đột nhiên chen vào:
“Nghe mà thấy chả đáng tin chút nào.”
Tôi nghe thế thì không vui.
Em trai tôi, chỉ có tôi mới được chê, người ngoài không được động đến!
Tôi lập tức chuyển hướng:
“Thật ra phần lớn thời gian nó cũng khá đáng tin cậy. Tính khí có hơi tệ một tí thôi, nhưng rất tốt bụng, gặp chuyện lớn cũng biết đứng ra bảo vệ tôi.”
Chu Ký gật đầu, không nói thêm gì nữa, lại cúi xuống đọc tiếp tài liệu, nhưng ánh mắt anh lại dừng mãi ở một chỗ.
Tôi có cảm giác… hình như anh hơi không vui?
Có khi nào tôi đã lỡ nói nhiều quá rồi không?
Dù sao anh cũng là sếp, chắc chỉ định trò chuyện vài câu lịch sự thôi, tôi lại luyên thuyên cả một đống.
Lắm mồm thật!
Tôi quay lại nhìn điện thoại, chỉ một lúc mà nhóm chat gia đình đã nhảy lên 99+ tin nhắn.
Tôi vừa lướt vừa cười khúc khích.
“…Cậu ấy lúc nãy có vẻ không ưa tôi, là vì tôi đã nhận chiếc nhẫn mà cậu ta tặng cho cô sao?”
“Hả?”