Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 5



 

“Không được, tôi…”

Vừa chạm vào tay anh, tôi chợt nghĩ đến cái loa phát thanh di động mang tên chị Xu, liền định rụt tay về. Nhưng Chu Ký đã nhanh như chớp, khép lòng bàn tay lại.

Ngón tay anh lướt qua bụng ngón tay tôi, và trong chớp mắt, chiếc nhẫn đã nằm gọn trong tay anh.

“Vì tốt cho cô, và cũng vì tốt cho tôi, tạm thời cứ để nó ở đây. Vài hôm nữa, tôi sẽ đưa cho cô một chiếc mới.”

“Nhưng mà…” Tôi vắt óc nghĩ lời từ chối, lắp bắp nói, “Nếu anh ấy thấy tôi tháo nhẫn ra, chắc chắn sẽ không vui đâu ạ.”

Chu Ký quay về bàn làm việc, cầm điện thoại lên gõ gì đó.

“Anh ta sẽ không có cơ hội để không vui đâu. Tối nay, tôi bay đi công tác ở thành phố A.”

“Hả?”

Anh ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, giọng nói đã nhẹ đi vài phần:

“Ý tôi là, cô sẽ đi cùng tôi.”

“Máy bay, khách sạn, trợ lý sẽ lo liệu ổn thỏa. Cô có một buổi chiều để thu xếp hành lý.”

“Bây giờ, cô có thể tan làm được rồi.”

Tin tức tôi sắp đi công tác khiến cả nhà tôi chấn động.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi một mình đi xa đến vậy.

Nhà tôi không phải thuộc hàng trâm anh thế phiệt, nhưng có một ông bố hay cằn nhằn, một bà mẹ ân cần, một cậu em trai ngạo mạn, và một chú chó cưng tên Vượng Tài siêu quấn người – họ chưa bao giờ để tôi phải chịu dù chỉ một chút thiệt thòi.

Tôi vẫn nhớ như in năm mười tám tuổi, tôi từng bị ông chủ một quán cà phê theo đuổi ráo riết. Tôi mềm lòng đồng ý, còn định đi du lịch cùng anh ta.

Khi tôi vui vẻ hí hửng về báo tin, kết quả là bố tôi khóc bù lu bù loa, em trai thì sống c.h.ế.t không cho tôi đi, Vượng Tài thì tuyệt thực, còn mẹ tôi thì lặng lẽ đứng ở ban công, rít từng hơi thuốc dài.

Cuối cùng, cả nhà cũng đồng ý cho tôi đi.

Vậy mà tôi vừa ra khỏi cửa, bọn họ đã lén lút bám theo sau.

Người đàn ông đó đúng là chẳng ra gì. Anh ta vừa nhận phòng khách sạn xong đã định giở trò ngay trong thang máy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc tôi vừa khóc vừa hét lên trong hành lang, em trai tôi đã lao ra, tay vung vẩy một thanh sắt không biết nhặt ở đâu, hét lớn:

“Để em! Em chưa đủ mười bốn tuổi!”

Chuyến du lịch đó, cuối cùng đã biến thành một chuyến đi chơi của cả gia đình.

Lúc này, ánh mắt của họ nhìn tôi như thể muốn tái hiện lại cảnh tượng năm ấy.

Tôi vội vàng giải thích:

“Là công tác nghiêm chỉnh mà! Cả một đoàn người đi cùng, đâu phải chỉ có mình con với sếp!”

Em trai tôi tra cứu thông tin của Chu Ký xong, thở dài một cách đầy ẩn ý:

“Sếp lớn như vậy, sao lại phải đích thân đưa chị đi theo?”

Ừm… chắc là vì tôi có tài năng đặc biệt chăng?

Haha… nói đúng hơn là vì sinh mệnh quý báu của anh ấy đang nằm trong tay tôi. Anh ấy sợ tôi ở xa mà “tấn công”, anh ấy không kịp trở tay.

Nhưng mà, hiệu ứng cảm ứng đó liệu có hoạt động từ một khoảng cách xa không nhỉ?

Vấn đề này, tôi nhanh chóng có được câu trả lời.

Vì muốn tôi ăn no rồi mới lên đường, cả nhà tôi đã bắt đầu bữa cơm tối từ lúc ba giờ chiều.

Bố tôi còn đặc biệt mua món bánh phô mai tan chảy mà tôi thích nhất.

Sốt phô mai dính đầy tay, tôi theo bản năng đưa lên miệng l.i.ế.m sạch. Mẹ vừa mắng tôi ăn uống mất nết, vừa đưa cho tôi một tờ khăn giấy.

Tôi cười hì hì, không để tâm, còn đưa tay cho Vượng Tài liếm.

Lúc Vượng Tài đang hớn hở, điện thoại của tôi reo lên.

Nhìn dãy số quen thuộc, tôi biết ngay là ai gọi.

“Lưu Tự…”

Giọng Chu Ký vang lên từ đầu dây bên kia, như đang cố đè nén một điều gì đó.

Tôi nhìn ngón tay đang bóng loáng vì bị Vượng Tài liếm, á khẩu không nói nên lời.

“Cô đang làm gì vậy?”