Bí Mật Dưới Cầu Trung Sơn

Chương 1



Tôi là Hứa Tri Ý, một họa sĩ.

Sáng hôm đó.

Sau khi đưa con gái đến trường mẫu giáo, tôi quay về nhà thì tình cờ gặp Trần Dao Dao.

Cô ấy là bạn học cấp ba của tôi, nhưng hồi đó quan hệ cũng không quá thân thiết.

Sau này, tôi kết hôn và mua nhà ngay cạnh nhà cô ấy. Vì là bạn cũ, dần dần chúng tôi trở thành chị em thân thiết.

Vừa nhìn thấy tôi, Trần Dao Dao khoác tay tôi, hạ giọng thì thầm:

"Cậu nghe chưa? Có chuyện này đáng sợ lắm đấy!"

Đáng sợ?

Tôi tò mò hỏi:

"Chuyện gì cơ?"

Trần Dao Dao tỏ ra hoảng hốt, mặt tái mét:

"Cậu không biết à?"

Cô ấy nuốt nước bọt, giọng đầy sợ hãi:

"Chiều qua, có người phát hiện một bộ xương trong con sông kia. Ngay dưới chân cầu Trung Sơn! Một nhóm người đi câu cá tận mắt nhìn thấy… Sợ c.h.ế.t đi được!"

Dưới chân cầu Trung Sơn?!

Nghe đến đây, tim tôi như hẫng một nhịp.

"Hứa Tri Ý?"

Trần Dao Dao ghé sát tôi, giọng nhỏ dần:

"Bị dọa sợ rồi à?"

Tôi hít sâu, giữ vẻ bình tĩnh đáp:

"Chết thì c.h.ế.t thôi. Mới sáng sớm mà đã nói chuyện xui xẻo thế, cậu không thấy đen đuổi à?"

"Tớ cũng mới nghe sáng nay thôi, sợ muốn chết! Mấy hôm trước còn đi ngang qua đó, ai mà biết dưới sông có xác người chứ?" – Trần Dao Dao xanh mặt nói.

Vừa nói xong, một chiếc Mercedes màu đen từ hầm để xe chạy ra.

Nhìn thấy người đàn ông lái xe, tôi vội nói:

"Chồng cậu ra rồi kìa, mau đi làm đi."

"Gấp cái gì chứ."

Trần Dao Dao vẫn khoác tay tôi, nhíu mày than thở:

"Đời tớ đúng khổ, ngày nào cũng phải đi làm. Đâu có sướng như cậu, ở nhà chơi với con, vẽ vài bức tranh mà cũng đủ ăn đủ mặc.”

“À, mà này, ông xã nhà cậu bao giờ về vậy? Xuất ngoại hai năm rồi, còn nhớ vợ con không đấy?"

Hai năm trước, công ty trong nước làm ăn thua lỗ, chồng tôi theo bạn sang Thái Lan làm ăn. Ai ngờ đi một lần là tận hai năm.

Tôi bực bội nói:

"Hai năm nay, anh ta mở cái công ty thương mại vớ vẩn gì đó, chẳng kiếm được bao nhiêu tiền mà còn thường xuyên lấy tiền nhà đi đầu tư.”

“Nhưng mà mấy hôm trước anh ta gọi điện bảo hôm nay sẽ về nước. Thật ra tớ cũng chẳng mong anh ta về lắm. Về rồi lại thêm một người phải phục vụ, tớ với con gái ở nhà tự do còn hơn."

"Anh ấy về nước hôm nay á?"

Trần Dao Dao kinh ngạc nhìn tôi :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Sao cậu không nói sớm?"

Nói sớm?

Tôi sững người nhìn Trần Dao Dao.

Chưa kịp mở miệng, tiếng còi xe Mercedes vang lên.

Trần Dao Dao quay đầu nhìn về phía xe, đành phải vẫy tay với tôi:

"Anh ta đang vội đi làm rồi, không nói nữa. Lát nói chuyện sau nhé!"

Cô ấy nhanh chóng lên xe. Chồng cô ấy khẽ gật đầu với tôi, tôi chỉ mỉm cười đáp lại, đứng tại chỗ nhìn họ rời khỏi khu chung cư.

Về đến nhà, tôi bật TV lên.

Bản tin sáng sớm đang phát sóng về vụ phát hiện bộ xương dưới chân cầu Trung Sơn. Có vẻ như cảnh sát vẫn chưa có nhiều manh mối nên đang kêu gọi người dân cung cấp thông tin.

Vừa nghe tin tức, tôi vừa bước tới tủ rượu, mở một chai vang đỏ.

Rót nửa ly, tôi cầm theo ly rượu, đi lên tầng hai.

Trong phòng làm việc, tôi đặt chậu hoa Bỉ Ngạn vào đúng vị trí. Sau đó, tôi sắp xếp giá vẽ, chuẩn bị bảng màu.

Bức tranh này tôi đã lên ý tưởng từ lâu.

Tên của nó là "Sự nở rộ của cái c.h.ế.t dưới ánh mặt trời."

Các đường nét đã được phác thảo sẵn. Tôi hạ bút thật dứt khoát.

Những cánh hoa Bỉ Ngạn đỏ rực trải dài trên mặt toan, sắc đỏ thẫm tựa như m.á.u chảy. Ánh sáng xuyên qua những cánh hoa khiến chúng trông càng rực rỡ.

(Trong mỹ thuật, "mặt toan" là cách gọi dành cho bề mặt của vải canvas đã được phủ một lớp sơn lót (thường là gesso) để chuẩn bị cho việc vẽ tranh. Loại mặt này thường được sử dụng trong hội họa, đặc biệt là với sơn dầu hoặc sơn acrylic. Mặt toan giúp tạo nền vững chắc, chống thấm sơn và làm cho màu sắc nổi bật hơn khi vẽ.)

Gần đến trưa.

Khi tôi đang cầm ly rượu, đắm chìm vào bức tranh trước mặt thì chuông cửa vang lên.

"Đinh dong."

Chuông cửa vang lên mấy lần liên tiếp.

Tôi ngửa cổ, uống cạn ly rượu, rồi xoay người đi xuống tầng dưới.

Bước vào phòng khách.

Tôi mở camera giám sát, nhìn ra ngoài cửa.

Có hai cảnh sát đang đứng trước cổng.

Tôi mở cửa, nhìn hai người họ với vẻ tò mò:

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Một nam, một nữ.

Nam cảnh sát trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Nữ cảnh sát có vẻ trẻ hơn, tóc đuôi ngựa gọn gàng, khuôn mặt nghiêm túc nhưng vẫn giữ nụ cười lịch sự:

"Chúng tôi là cảnh sát từ đồn Trung Sơn, đang tiến hành điều tra định kỳ. Muốn hỏi chị vài câu, nếu tiện, chúng tôi có thể vào trong nói chuyện được không?"

"Tất nhiên được ạ, mời vào."

Tôi gật đầu, lùi sang một bên nhường lối cho họ vào nhà.

Nam cảnh sát bước vào trước, giọng nói bình thản nhưng cứng rắn:

"Nhà chị có bao nhiêu người?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com