Bí Mật Dưới Cầu Trung Sơn

Chương 2



Tôi đi về phía tủ lạnh, lấy hai chai nước tinh khiết, đưa cho họ:

"Hiện tại chỉ có hai mẹ con tôi thôi. Chồng tôi đang làm ăn ở Thái Lan."

"Hai người cứ ngồi đi, để tôi lấy uống chút nước cho đỡ khát."

Nam cảnh sát vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục hỏi:

"Chồng chị đi Thái Lan từ khi nào? Hai người thường liên lạc với nhau ra sao? Gọi điện thoại hay gọi video?"

Tôi thoáng khựng lại.

"Anh cảnh sát, chồng tôi đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta, trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an.

"Anh ấy rời đi từ hai năm trước. Bình thường chúng tôi vẫn gọi điện, thỉnh thoảng có video. Mới hôm kia anh ấy còn gọi về, nói hôm nay sẽ về nước. Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.

Nữ cảnh sát nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại:

"Chồng chị nói hôm nay sẽ về nước?"

Tôi gật đầu, cố nén lo lắng trong lòng:

"Đúng vậy, chính miệng anh ấy nói vậy."

Nữ cảnh sát ấy lại quay sang nam cảnh sát, ánh mắt lộ rõ sự khó hiểu.

Nam cảnh sát trầm mặc vài giây, sau đó mới lên tiếng:

"Không có gì. Đây chỉ là cuộc điều tra định kỳ. Hiện tại, các vụ lừa đảo xuyên biên giới diễn ra rất nhiều, chúng tôi cần kiểm tra tình hình những gia đình có người thân đang ở nước ngoài."

"Nhân tiện, chị có thể cho chúng tôi xem giấy tờ tùy thân để làm thủ tục ghi nhận. Và nếu tiện, gọi cho chồng chị, chúng tôi muốn hỏi anh ấy vài câu."

Gọi điện thoại?

Tôi siết chặt chai nước trong tay, rồi khẽ gật đầu:

"Điện thoại và giấy tờ của tôi để trên tầng. Hai anh chị chờ tôi một chút."

Nữ cảnh sát đột nhiên cười:

"Tôi đi cùng chị nhé."

Tôi vẫn giữ nụ cười trên môi, gật đầu đồng ý.

Bước vào phòng làm việc, tôi đi thẳng đến chỗ đặt chiếc túi xách.

Tôi dẫn nữ cảnh sát vào phòng làm việc, sau đó đi thẳng đến bàn, mở túi xách và tìm thẻ căn cước.

"Bức tranh này là chị vẽ à?"

Cô ấy nhìn giá vẽ, ánh mắt có chút ngạc nhiên.

"Tranh rất đẹp, nhưng bông hoa này lại mang một nét u buồn. Nó có tên không?"

Tôi khẽ đáp:

"Tôi gọi nó là Sự nở rộ của cái c.h.ế.t dưới ánh mặt trời."

"Cái tên hay đấy."

Mắt cô ấy lóe lên một tia hứng thú.

Tôi mỉm cười, đưa thẻ căn cước cho cô ấy:

"Cảnh sát, chị cũng thích hội họa à?"

"Từng học qua."

Cô ấy nhận lấy thẻ căn cước, rồi đặt sổ ghi chép lên bàn, bắt đầu điền thông tin.

"Chị tên là Hứa Tri Ý nhỉ? Tranh của chị bán chắc đắt lắm. Tôi từng thấy chữ ký này ở triển lãm Tri Âm. Tranh bày bán ở đó là của chị đúng không?"

Tôi gật đầu:

"Phải."

"Chị giỏi thật đấy. Ở đó, giá tranh thấp nhất cũng bốn chữ số, tranh của chị thậm chí có cái lên tới năm chữ số."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ghi chép xong, cô ấy đưa lại thẻ căn cước cho tôi, rồi chìa tay ra:

"Tôi tên Lý Thanh Thanh. Làm quen nhé? Sau này tôi sẽ theo dõi thêm tranh của chị."

Tôi bắt tay cô ấy.

"Tay chị lạnh quá."

Cô ấy khẽ nhíu mày.

Tôi thoáng sững người, rồi nhanh chóng đáp:

"Họa sĩ sợ nhất là tay đổ mồ hôi, nên tôi vừa rửa tay bằng nước lạnh."

"À, ra vậy."

Lý Thanh Thanh gật đầu, rồi nói:

"Chúng ta xuống nhà thôi."

Xuống nhà.

Nghĩa là sắp phải gọi điện cho chồng tôi rồi.

Tôi theo sau cô ấy, do dự hỏi:

"Cảnh sát Lý, chồng tôi thực sự đã làm gì sao? Nếu anh ấy có liên quan đến chuyện gì, mong chị nói thẳng. Tôi nhất định sẽ hợp tác điều tra."

"Không có."

Lý Thanh Thanh quay đầu nhìn tôi, ngập ngừng giây lát rồi nói:

"Nhưng cũng chẳng phải bí mật gì, nên tôi có thể nói cho chị biết."

"Vài ngày trước, người ta phát hiện một bộ xương dưới chân cầu Trung Sơn. Sau đó có người gọi điện báo tin, nói rằng ông Tôn đã mất tích hai năm rồi.”

“Người này nghi ngờ bộ xương kia chính là chồng chị."

Bộ xương dưới chân cầu Trung Sơn?!

Tôi cảm thấy tim mình như bị siết chặt, vội vàng nói:

"Không thể nào! Hôm kia tôi còn gọi điện cho anh ấy, anh ấy vẫn đang ở Thái Lan mà!"

Lý Thanh Thanh mỉm cười, vỗ vai tôi trấn an:

"Vậy chắc chỉ là hiểu lầm thôi, chị đừng lo lắng quá."

Nói xong, cô ấy xoay người đi xuống cầu thang.

Thấy cô ấy đặt tay lên lan can, tôi vội nhắc:

"Cảnh sát Lý, đừng dựa vào lan can đó, nó hơi lỏng, tôi chưa kịp sửa."

Lý Thanh Thanh thoáng sững lại, rồi khẽ gật đầu, thu tay về.

Tôi và cô ấy cùng xuống tầng dưới.

Nhưng khi bước vào phòng khách, tôi chợt khựng lại.

Trong nhà có thêm một người đàn ông.

Anh ta đang trò chuyện với nam cảnh sát, vừa quay đầu thấy tôi, liền nở một nụ cười rạng rỡ, bước nhanh tới và ôm chầm lấy tôi.

Sau đó, anh ta cúi xuống, hôn tôi một cái.

Người đàn ông trước mặt chính là chồng tôi Tôn Vân Dân.

Anh ấy đã về rồi.

Tôn Vân Dân ôm chặt lấy tôi.

"Đừng..."

Tôi vội vàng đẩy anh ta ra, hạ giọng nói:

"Hai vị cảnh sát vẫn còn ở đây."

Nữ cảnh sát Lý Thanh Thanh bật cười, liếc nhìn anh ta:

"Đây là anh Tôn nhỉ? Về đúng lúc thật đấy."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com