Bí Mật Dưới Cầu Trung Sơn
Tôi cảm thấy buồn nôn.
Bước vào phòng tắm, tôi mở vòi sen, để nước nóng xả xuống cơ thể.
Rồi chậm rãi cởi quần áo, ngồi bệt xuống sàn, lặng lẽ suy nghĩ.
Về những chuyện đã xảy ra.
Về những gì có thể xảy ra tiếp theo.
Rất lâu sau.
Tôi mới quay lại giường, ôm chặt Nam Nam, chìm vào một cơn ác mộng hỗn loạn.
Sáng hôm sau.
Chuông báo thức reo đúng giờ.
Tôi mở ngăn kéo, lấy ra bản thỏa thuận ly hôn rồi bước xuống lầu.
Trong phòng ăn.
Tôn Vân Dân đã bày sẵn bữa sáng trên bàn.
Anh ta mỉm cười nhìn tôi:
"Em dậy rồi à? Anh đã chuẩn bị bữa sáng xong, lát nữa mình cùng nhau đưa Nam Nam đến trường nhé?"
Tôi không thèm ngồi xuống.
Đặt bản thỏa thuận ly hôn lên bàn, lạnh lùng nói:
"Đây là thỏa thuận ly hôn."
"Nhà và con thuộc về tôi.
"Tất cả tiền tiết kiệm và quỹ đầu tư, tổng cộng 1 triệu, thuộc về anh."
"Tôi cũng có thể viết một giấy nợ 1 triệu nữa, trong hai năm sẽ chuyển khoản cho anh."
"Anh quay trở lại Thái Lan, từ nay về sau đừng làm phiền tôi và con nữa."
Tôn Vân Dân nhếch môi cười, cầm lấy bản thỏa thuận, bắt đầu đọc.
Không đợi anh ta nói gì, tôi xoay người lên lầu, vừa đi vừa nói:
"Tôi sẽ tự đưa Nam Nam đến trường, tiện thể đi mua ít đồ."
"Anh có một giờ để suy nghĩ."
"Đây là giới hạn cuối cùng của tôi rồi.”
"Tốt nhất anh đừng ép tôi làm điều gì quá đáng."
…
Tôi giúp Nam Nam mặc quần áo.
Khi xuống lầu, Tôn Vân Dân vẫn ngồi bên bàn ăn, chăm chú xem bản thỏa thuận.
Nhìn thấy tôi, anh ta chỉ nhếch môi cười, vẫy tay nhẹ.
Tôi không đáp lại, dắt Nam Nam đi thẳng ra bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe.
Vừa nổ máy.
Có một bóng người chặn ngay trước đầu xe.
Là Trần Dao Dao.
Cô ta đứng cách đầu xe chưa đầy hai mét.
Tôi yên lặng nhìn người phụ nữ đã hủy hoại gia đình tôi hai năm trước.
Rất lâu sau, tôi mới hạ kính xe xuống.
Ánh mắt tôi, lạnh như băng nhìn cô ta.
Trần Dao Dao bước nhanh đến bên cửa xe.
Chưa đợi cô ta lên tiếng, tôi lạnh giọng nói:
"Con bé còn phải đến trường. Lên xe đi, có gì nói sau."
"Được."
Cô ta gật đầu, ngoan ngoãn lên xe.
Sau khi đưa Nam Nam vào lớp, tôi quay lại xe.
Trần Dao Dao ngồi ở ghế phụ, vừa thấy tôi liền sốt sắng lên tiếng:
"Tri Ý, tôi biết là mình đã có lỗi với cậu."
"Chuyện cũ rồi cô không cần nhắc đến nữa."
Tôi liếc nhìn túi xách của cô ta, giơ tay khẽ nhấc ngón tay ra hiệu.
Tôi không thích hút thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng Trần Dao Dao có.
Thỉnh thoảng, tôi cũng sẽ hút một điếu.
Cô ta hiểu ý ngay, mở túi lấy ra một điếu thuốc, đưa cho tôi.
Sau đó hạ giọng hỏi:
"Cô phát hiện ra từ bao giờ?"
Bật.
Tôi đốt thuốc, rít một hơi, rồi bình thản nói:
"Hai năm trước."
"Lúc đó công ty của Tôn Vân Dân phá sản, tôi kiểm tra tài khoản ngân hàng của hắn.
"Tôi biết hắn có bồ, nhưng không rõ là ai. Tôi lần lượt loại trừ từng người, cuối cùng chỉ còn lại mình cô."
Tôi nhìn cô ta, ánh mắt thờ ơ:
"Nhưng bây giờ những thứ đó tôi chẳng còn quan trọng nữa."
"Giữa tôi và hắn đã không còn tình cảm."
"Thực ra, tôi đã định ly hôn từ hai năm trước rồi, nhưng hắn đi Thái Lan nên chưa làm được."
"Nếu cô muốn xin lỗi tôi thì không cần đâu."
"Tôi không muốn phí thời gian của mình vào những chuyện này nữa."
Ngày xưa yêu bao nhiêu, thì giờ hận bấy nhiêu.
Lúc mới phát hiện ra hắn ngoại tình, tôi giống như phát điên.
Nhưng đến khi buông bỏ được, tôi lại cảm thấy mình của ngày đó thật nực cười.
Chính vì vậy, suốt hai năm qua, tôi không vạch trần Trần Dao Dao.
Bởi vì nhắc lại chuyện cũ chỉ là phí phạm thời gian.
Trần Dao Dao mấp máy môi, giọng nói run rẩy:
"Tri Ý…”
"Không phải tôi chủ động quyến rũ hắn.”
"Đêm đó… hắn say rượu… đi nhầm vào nhà tôi… Tôi thật sự…"
Giọng cô ta hoảng loạn.
Mắt đỏ hoe, rưng rưng nhìn tôi như thể muốn giải thích tất cả.
Nhưng tôi không quan tâm.
Tôi chỉ lặng lẽ quan sát cô ta khóc nức nở.
Có lẽ…
Cô ta đang diễn.
Từ trước đến nay, Trần Dao Dao vẫn luôn là người có thể cười ngay sau khi khóc, có thể khóc ngay khi đang cười.
Tôi bình thản giơ tay ôm cô ta, như một người bạn cũ, nhẹ nhàng an ủi vài câu.
"Tri Ý…”
"Tôi thực sự xin lỗi cậu."
Cô ta nức nở trong vòng tay tôi.
Sau đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng hạ xuống một quãng:
"Tri Ý… Tôi không nên nghi ngờ cậu."
"Nhưng mà… tôi thực sự cảm thấy…
"Bây giờ, người đó… không còn là Tôn Vân Dân nữa."
Không còn là hắn?
Tôi khẽ nheo mắt.
Ý cô ta là sao?
Tôi xoay đầu nhìn Trần Dao Dao, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt:
"Cô nhận ra hắn có vấn đề từ khi nào?"
"Từ đêm hôm trước, khi hắn mò đến nhà cô?"
"Hay từ chiều hôm qua, khi hai người vui vẻ trong bếp nhà tôi?"
"Hay là vì kỹ thuật giường chiếu của hắn nâng cấp, hay là vì hắn đột nhiên biến thành người chuyển giới?"
"Tri Ý, cậu đừng như vậy."
Trần Dao Dao khóc lóc, lấy khăn tay lau nước mắt, giọng nói lạc đi:
"Hắn đến nhà mình đêm hôm trước khi nào chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com