Bí Mật Dưới Cầu Trung Sơn

Chương 12



Không đến?

Tôi khựng lại.

Rõ ràng tôi đã tận mắt thấy hắn nửa đêm ra ngoài, gặp một người lạ dưới tán cây.

Không phải Trần Dao Dao sao?

Tôi nheo mắt, dò hỏi:

"Hôm đó, chồng cô tăng ca đúng không?"

"Nửa đêm, Tôn Vân Dân không tìm đến cô sao?"

Trần Dao Dao kiên quyết lắc đầu:

"Không có."

"Hắn vừa mới về nước, tôi nghĩ hai người xa nhau lâu ngày, chắc sẽ tình cảm mặn nồng.

"Làm sao tôi dám ‘chiếm tổ chim khách’ mà lén lút tìm hắn chứ?"

Chiếm tổ chim khách?

Cô ta còn có mặt mũi nói câu này?

Rõ ràng hôm qua còn vui vẻ đứng chung bếp với hắn.

Tôi bật cười, nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy buồn cười đến mức muốn thở dài.

"Xuống xe đi."

Tôi bình tĩnh nói.

"Dù hắn có thay đổi hay không, chuyện đó cũng không còn liên quan đến tôi.

"Tôi đã quyết định ly hôn với hắn rồi."

"Hắn có biến thành cái gì đi nữa, cũng không phải chuyện của tôi."

Trần Dao Dao mím môi, ánh mắt đầy khó xử:

"Tri Ý, tôi đang nói nghiêm túc."

Tôi liếc nhìn về phía cổng trường mẫu giáo.

Sau đó nhìn lại cô ta, giọng lạnh lùng:

"Tôi cũng đang nói nghiêm túc."

"Chuyện của hắn bây giờ là chuyện của mình cô.”

"Nếu cô thấy không ổn, tự cô đi tìm hắn mà hỏi.”

"Đừng kéo tôi vào, tôi không muốn nghe."

"Tôi có việc phải làm. Xuống xe đi."

Dưới ánh mắt không chút kiên nhẫn của tôi, Trần Dao Dao cuối cùng cũng mở cửa bước xuống xe.

Tôi nhìn Trần Dao Dao đứng bên lề đường, do dự một chút rồi nói thêm một câu:

"Hôm trước, hắn ra ngoài vào giữa đêm."

"Không phải tìm cô."

"Chứng tỏ… cô không phải người phụ nữ duy nhất của hắn."

"Tự lo cho mình đi."

Nói xong, tôi đạp ga, lái xe rời đi, để lại cô ta đứng trơ trọi giữa đường.

Trung tâm thương mại.

Tôi lang thang vô định giữa các gian hàng, không quá tập trung vào việc mua sắm.

Cuối cùng, tôi bước vào khu trưng bày thủ công mỹ nghệ.

"Mẹ của Nam Nam!"

Một giọng nói vang lên bên cạnh tôi.

Tôi xoay người, thấy Dương phu nhân, một người hàng xóm trong khu chung cư, đang tươi cười bước tới.

"Ơ kìa, sao lại đi mua sắm một mình thế? Ba của Nam Nam không đi cùng sao?"

Cô ấy vừa cười vừa hỏi.

Tôi mỉm cười nhẹ, đáp:

"Tôi định đi mua chút đồ thôi. Không có ý định để anh ấy đi cùng."

Dương phu nhân gật đầu, ánh mắt lướt qua các gian hàng xung quanh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cô đang tìm mua gì à?"

"Cũng chưa rõ nữa."

Tôi nhìn quanh, rồi nói một cách tùy ý:

"Mấy hôm trước, tôi mới mua thêm một cái tủ nhỏ.”

"Định tìm thêm một chiếc đèn bàn hay gì đó để trang trí."

Dương phu nhân ngẩn người, rồi chỉ tay về một góc khác:

"Bên kia có cửa hàng bán đèn đấy. Tôi đi cùng cô đi xem thử!"

Tôi cười nhẹ, gật đầu, theo cô ấy bước vào khu vực đèn trang trí.

Gian hàng đèn trang trí.

Dương phu nhân tích cực giúp tôi chọn lựa, cầm hết chiếc đèn này đến chiếc đèn khác, đưa ra đủ lời gợi ý.

Tôi xem xét một lượt, nhưng ánh mắt vô thức dừng lại trên một cây đèn cầy bằng bạc.

Dương phu nhân bước lại gần, nhìn thoáng qua, rồi trêu đùa:

"Nến thơm phong cách châu Âu à?

"Cái này không dùng điện, nhưng nếu hai vợ chồng thắp vài ngọn nến trong nhà thì cũng khá lãng mạn đấy chứ!"

Tôi mỉm cười nhạt nhẽo:

"Chúng tôi sống với nhau bao nhiêu năm rồi, làm gì còn lãng mạn nữa.”

"Tôi chỉ thấy nó đẹp thôi."

Rồi tôi quay sang nhân viên bán hàng, bình tĩnh nói:

"Tôi lấy cái này. Gói lại giúp tôi."

Sau khi mua xong cây đèn cầy, tôi và Dương phu nhân lại bước vào khu siêu thị.

Không gian náo nhiệt, đầy ắp người.

Nhưng trong lòng tôi, lại cảm thấy lạnh ngắt.

Trong siêu thị.

Dương phu nhân vừa lựa rau, vừa hạ giọng nói với tôi:

"À đúng rồi, mẹ Nam Nam. Cô nghe tin chưa? Có người c.h.ế.t dưới chân cầu Trung Sơn đấy."

Tôi nhặt một củ khoai tây, thản nhiên đáp:

"Nghe chị Chu hàng xóm kể rồi."

Sau đó, tôi liếc nhìn Dương phu nhân, giọng điệu có chút tùy ý:

"Đúng rồi, chồng chị làm trong ngành công an nhỉ?

"Nạn nhân là ai thế? Nghe nói đến giờ vẫn chưa xác định được danh tính."

Dương phu nhân gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:

"Đúng thế, vẫn chưa tra ra.”

"Hôm qua chồng tôi có nói, t.h.i t.h.ể là của một người đàn ông, khoảng hơn 30 tuổi.”

"Trên đầu có hai vết thương, chắc chắn là án hình sự."

"Ban đầu có chút manh mối, nhưng lại bị đứt đoạn.”

"Bên đội điều tra hình sự đã phải tăng ca mấy ngày rồi."

Tôi thản nhiên hỏi tiếp:

"Vậy rồi có tra ra được không?"

Dương phu nhân nhún vai:

"Ai mà biết được. Khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, tra ra thì nhanh thôi."

"Nhưng chồng tôi nói, t.h.i t.h.ể đó đã ngâm trong nước ít nhất một, hai năm rồi.

"Có khi vụ này lại thành án treo cũng nên, chẳng nói trước được điều gì."

"Cũng đúng."

Tôi mỉm cười nhạt, gật đầu.

Về đến nhà.

Tôi xách đồ vào bếp, cất thực phẩm vào tủ lạnh.

Sau đó, tôi lấy cây đèn cầy bạc ra, đặt lên tủ ngăn giữa phòng khách và khu vực ăn uống.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com