Bí Mật Dưới Cầu Trung Sơn

Chương 16



"Thậm chí tôi còn đố kỵ với cô.”

"Thực sự rất đố kỵ."

Tôi cảm thấy khó hiểu.

Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy nỗi đau đã bị dồn nén quá lâu.

"Cô có biết không,kể từ đêm tân hôn, tôi và Chu Hưng…"

"Chưa từng làm chuyện vợ chồng với nhau."

Tôi c.h.ế.t lặng.

Năm năm trời.

Bề ngoài, hắn ta như là một người chồng hoàn hảo.

Nhưng về đến nhà, hắn nhìn tôi chỉ bằng ánh mắt lạnh lùng và chán ghét.

Trần Dao Dao lau nước mắt liên tục, nhưng không thể ngăn được dòng lệ tuôn rơi.

Cô ta mím chặt môi, cố gượng cười.

Sau đó, nói ra hai chữ khiến tôi hoàn toàn sững sờ.

"Tôi là đồng thê."

(Trong bối cảnh hôn nhân, "đồng thê" là thuật ngữ dùng để chỉ những người vợ cùng chia sẻ địa vị làm vợ với một người khác trong một mối quan hệ hôn nhân đa thê.)

Đầu óc tôi trống rỗng.

Câu nói đó vọng lại trong đầu tôi, từng chữ sắc bén như d.a.o cứa.

Tôi không biết phải nói gì.

Không khí trong xe trở nên nghẹt thở.

Tôi đột nhiên nhận ra…

Không ai trong câu chuyện này là hoàn toàn vô tội.

Đồng thê.

Điều đó có nghĩa là…

Chu Hưng yêu đàn ông.

Không phải phụ nữ.

Nụ cười trên mặt Trần Dao Dao tràn đầy tuyệt vọng.

Cô ta nhìn tôi, ánh mắt đầy tổn thương khi kể về cuộc hôn nhân của mình.

"Tri Ý…”

"Tôi sai rồi.”

"Tôi có lỗi với cô.”

"Cô tha thứ cho tôi đi…"

Cô ta siết chặt tay, giọng nói vỡ vụn:

"Hôm đó, hắn uống say.”

"Hắn xông vào nhà tôi…"

"Tôi không biết bản thân đã làm gì nữa."

"Cô hiểu không? Tôi không phản kháng nổi!"

"Đừng nói nữa."

Tôi cắt ngang.

Không gian trong xe chìm vào tĩnh lặng.

Rất lâu sau.

Trần Dao Dao cuối cùng cũng lau nước mắt.

Cô ta cất giọng khàn đặc, đầy kiên quyết:

"Tri Ý.”

"Bất kể cô có tha thứ cho tôi hay không…”

"Cô vẫn là người bạn thân nhất của tôi.”

"Tôi vẫn muốn nói với cô chuyện này."

Cô ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Mắt đầy sợ hãi.

"Người đàn ông bên cạnh cô…”

"Hắn thật sự có vấn đề.”

"Hắn không phải Tôn Vân Dân."

Tôi bình thản đáp:

"Tôi biết."

Trần Dao Dao trợn tròn mắt.

"Cô biết?!"

"Vậy tại sao cô—!"

Lúc này, ánh mắt cô ta hiện lên nỗi sợ hãi tột cùng.

Cả cơ thể khẽ run lên.

Cô ta vô thức lùi ra sau, như thể tôi cũng là một phần của cơn ác mộng này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nhìn thẳng vào Trần Dao Dao, giọng nói lạnh lẽo như băng:

"Hai năm trước, Tôn Vân Dân đã c.h.ế.t rồi."

"Cô không báo cảnh sát nhầm đâu.”

"Thi thể dưới chân cầu Trung Sơn chính là hắn."

Trần Dao Dao kinh hãi lùi ra sau, mặt cắt không còn giọt máu.

"Là cô g.i.ế.c hắn!"

"Vậy… cái tên đang ở nhà cô là ai?!

"Là cô tìm người đóng giả hắn đúng không?!"

Tôi bình tĩnh rít một hơi thuốc, rồi từ tốn đáp:

"Không phải tôi g.i.ế.c hắn."

"Cũng không phải tôi tìm người thay thế hắn."

"Không phải cô?!"

Trần Dao Dao trợn tròn mắt, cả người run rẩy.

"Rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?!"

Tôi hít sâu một hơi, rồi bắt đầu kể lại.

"Hai năm trước, công ty của Tôn Vân Dân tuyên bố phá sản.”

"Sau khi kiểm tra sổ sách, tôi không chỉ phát hiện hắn ngoại tình…”

"Mà còn phát hiện hắn đang buôn lậu.”

"Hắn đã dùng tranh của tôi để rửa tiền."

Trần Dao Dao bịt miệng, không thốt nên lời.

"Những ngày đó, tôi và hắn cãi nhau rất kịch liệt.”

"Tôi không muốn bị lợi dụng.”

"Càng không muốn phải ngồi tù."

"Hắn đã nhúng tay vào buôn lậu, còn kéo cả tôi vào đường dây rửa tiền của hắn”

"Nếu bị phát hiện, hắn sẽ ngồi tù… và tôi cũng vậy."

"Lúc đó, Nam Nam chỉ mới ba tuổi.”

"Tôi không còn lựa chọn nào khác."

Trần Dao Dao cắn chặt môi, không nói gì.

Tôi chậm rãi nhả ra một làn khói, ánh mắt u ám:

"Tối hôm đó, tôi và hắn lại cãi nhau trong bếp.”

"Tôi khuyên hắn đi tự thú, nhưng hắn không chịu.”

"Tôi hoảng loạn, trong lúc giằng co đã vô tình làm hắn bị thương bằng con d.a.o lọc xương."

"Tôi sợ hãi, chạy lên lầu.”

"Hắn đuổi theo tôi."

"Khi lên đến tầng hai, chúng tôi tiếp tục giằng co…"

"Cuối cùng, tôi đẩy hắn xuống lầu."

Trần Dao Dao nuốt khan:

"Hắn… c.h.ế.t ngay lúc đó rối sao?"

Tôi lắc đầu.

"Không.”

"Lúc đó, tôi thấy hắn vẫn còn sống."

"Nhưng đúng lúc ấy, Nam Nam mở cửa phòng ngủ, con bé nhìn thấy tất cả.”

"Con bé hoảng sợ hét lên, tôi phải quay lại dỗ dành con bé."

"Nhưng khi tôi xuống nhà lại thì.."

"Hắn đã chết."

Trần Dao Dao sững sờ.

"Ý cô là… lúc cô dỗ Nam Nam, có người khác đã g.i.ế.c hắn?"

Tôi khẽ gật đầu.

"Đúng là như vậy.”

"Ai đó đã dùng cây d.a.o của tôi đ.â.m hắn.”

"Và rất có thể trên lưỡi d.a.o còn có dấu vân tay của tôi."

Trần Dao Dao rùng mình, toàn thân lạnh toát.

Tôi rít thêm một hơi thuốc, giọng nói vô cùng chắc chắn:

"Xâu chuỗi mọi thứ lại…”

"Tôi đoán người đó rất có thể là chồng cô – Chu Hưng."

Trần Dao Dao há hốc miệng.

Cả người cô ta căng cứng, như thể vừa bị kéo vào một hố đen không lối thoát.

"Cô nói là Chu Hưng?!

"Làm sao có thể!"

Trần Dao Dao trợn tròn mắt, hoảng hốt nhìn tôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com