Bí Mật Dưới Cầu Trung Sơn

Chương 15



Tôi cười khổ, lắc đầu nhẹ:

"Cảnh sát Lý, tôi biết là cô có ý tốt.”

"Nhưng bây giờ vẫn chưa cần.”

"Chuyện này thực sự không quá nghiêm trọng.”

"Trước đây hắn không có như vậy.”

"Chỉ là hai năm xa nhà, giờ quay lại thì cứ như biến thành một người khác."

"Dù sao, tôi sẽ cẩn thận.

"Nếu thực sự có chuyện, tôi sẽ tìm đến cô."

Thấy tôi kiên quyết không để cảnh sát can thiệp, Lý Thanh Thanh lấy điện thoại ra, nhập một dãy số, rồi đưa cho tôi:

"Được rồi.”

"Cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

"Nếu tôi không nghe máy, hãy gọi số này."

"Đây là số của cảnh sát Vương, người đi cùng tôi đến nhà cô lần trước.”

"Tôi sẽ dặn anh ấy, nếu nhận được cuộc gọi từ cô, chúng tôi sẽ lập tức đến giúp."

Tôi nhìn dãy số trên màn hình, không chần chừ, lưu vào danh bạ.

Sau đó, tôi chợt nảy ra một ý, ngước nhìn cô ấy:

"Cảnh sát Lý, hay là chúng ta đặt một tín hiệu bí mật đi.”

“Tôi sẽ lưu số của cô dưới tên ‘Thầy Đỗ’.”

"Nếu có chuyện gấp, tôi sẽ gọi điện và hỏi ‘Thầy Đỗ’, được chứ?"

Lý Thanh Thanh bật cười, gật đầu ngay:

"Được.”

"Cô có chuyện gì, chỉ cần gọi tôi là được."

Lý Thanh Thanh không nán lại quá lâu.

Cô ấy trả 10.000 tệ cho bức tranh, rồi mang nó đi ngay.

Ngay khi cô ấy rời đi, Đỗ Bình Sơn chuyển khoản cho tôi 120.000 tệ.

"Ba bức tranh trước đã xử lý xong.”

"Vẫn theo quy trình cũ, sẽ không ai lần ra dấu vết đâu."

"Tôi cũng đã chuyển thêm một phần tiền vào tài khoản của cô ở nước ngoài."

Anh ta đưa mắt nhìn theo bóng Lý Thanh Thanh rời đi, rồi cất giọng đầy ẩn ý:

"Vị cảnh sát này có vẻ khá thích cô đấy.”

"Nhưng cô tiếp xúc gần với cô ta như vậy, có chắc sẽ không gặp rắc rối không?"

Tôi bình tĩnh đáp:

"Không sao.”

"Chỉ cần cẩn thận là được."

Đỗ Bình Sơn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy suy tư.

Sau đó, anh ta bật cười, lắc đầu:

"Thôi vậy.”

"Tôi không theo kịp suy nghĩ của cô.”

"Cô có cần tôi làm gì, cứ nói một tiếng."

Tôi khẽ cười.

Nhấp một ngụm trà, mắt tôi dần trở nên lạnh lẽo.

Cuộc chơi này…

Mới chỉ bắt đầu.

Tôi khẽ gật đầu, rồi liếc nhìn bao thuốc trên bàn, cầm lên:

"Tôi lấy gói này nhé. Hôm khác sẽ đền anh một bao khác ngon hơn."

Đỗ Bình Sơn phẩy tay cười:

"Còn khách sáo gì chứ.”

"Không có cô, phòng tranh này đã đóng cửa từ lâu rồi."

"Đi đi, về cẩn thận. Có chuyện gì, gọi cho tôi ngay."

Tôi vẫy tay, rồi rời khỏi phòng tranh.

Vẫn còn sớm.

Tôi đỗ xe trong gara, nhưng không xuống ngay.

Tôi rút một điếu thuốc từ gói thuốc nam, châm lửa.

Mùi khói nồng và gắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mới hút được nửa điếu, tôi đã bị sặc, ho không ngừng.

Đầu óc căng thẳng, cảm giác chóng mặt ập đến.

Ngay lúc đó, một chiếc xe khác đỗ ngay bên cạnh xe tôi.

"Tri Ý!"

Trần Dao Dao xuống xe, ánh mắt đầy hoảng hốt khi nhìn thấy vết thương trên tay tôi.

"Cô bị sao vậy?!"

Tôi thản nhiên đáp:

"Tôn Vân Dân không chịu ly hôn."

"Là hắn đánh cô sao?"

Cô ta trợn tròn mắt.

Tôi mở cửa ghế phụ, dập điếu thuốc, rồi lạnh nhạt nói:

"Thuốc này khó hút quá.

"Cho tôi một điếu của cô đi."

Trần Dao Dao vội vàng lên xe, lấy ra một gói t.h.u.ố.c lá dành cho nữ, đưa cho tôi.

Tôi đốt một điếu, rít một hơi, rồi lặng lẽ quan sát cô ta.

Cô ta có vẻ căng thẳng, ánh mắt chợt lóe lên sự lúng túng.

Cuối cùng, hạ giọng nói:

"Tri Ý… Tôi… Tôi biết mình có lỗi với cô.”

"Nhưng cô hãy nghe tôi giải thích."

"Thực ra, tôi và Tôn Vân Dân đã chia tay từ hai năm trước."

"Hồi đó, tôi thấy hai người cãi nhau, tôi thực sự không có ý định làm tổn thương cô."

"Hơn nữa…"

"Hơn nữa, lúc đầu, chính hắn đã cưỡng bức tôi."

Tôi bật cười khinh bỉ.

"Thế sao cô không báo cảnh sát?"

Ánh mắt tôi lạnh lùng như xuyên thấu cô ta.

"Ngay cả nếu lần đầu cô không báo, thì sau đó thì sao?"

"Cô vẫn tiếp tục qua lại với hắn."

"Chẳng lẽ Chu Hưng đối xử với cô không tốt?"

"Cô có chồng rồi, tại sao còn muốn phá hoại gia đình tôi?"

Trần Dao Dao cứng đờ người, trên môi hiện lên một nụ cười chua chát.

Cô ta châm một điếu thuốc, hút một hơi dài.

Mắt đỏ hoe.

Lặng im hồi lâu.

Cuối cùng, cô ta bật khóc, tay run rẩy lau nước mắt.

Giọng cô ta khản đặc, yếu ớt:

"Tri Ý…”

"Cô có biết…”

"Tại sao đến giờ tôi vẫn chưa có con không?"

Tôi nheo mắt.

Không khí trong xe, trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Tôi sững người.

Câu nói của cô ta như đánh mạnh vào đầu tôi.

Trần Dao Dao không ngừng rơi nước mắt.

Nhưng trên môi cô ta vẫn là một nụ cười méo mó.

Cười… rồi lại khóc.

"Chu Hưng thì sao?"

Tôi bình tĩnh hỏi.

Cô ta cười.

Một nụ cười đầy giễu cợt và điên cuồng.

Rất lâu sau, cô ta mới cất giọng khàn đặc:

"Tôi thật sự không còn mặt mũi nào để nói ra điều này."

"Tri Ý, cô không biết đâu."

"Lúc cô và Tôn Vân Dân mới chuyển đến, tôi đã thấy cô mang thai.”

"Lúc đó, tôi ghen tị đến phát điên.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com