Bí Mật Dưới Cầu Trung Sơn
Trước cổng trường.
Nam Nam chạy ra, nắm tay tôi.
Chúng tôi chậm rãi đi về phía khu dân cư.
Ngay lúc đó, một chiếc Mercedes đen lao ra từ hầm gửi xe.
Là Chu Hưng.
Hắn nhìn tôi.
Tôi lễ phép mỉm cười, gật đầu nhẹ.
"Chào chú đi con."
"Chào chú Chu!"
Nam Nam cười vui vẻ.
Tôi bước đến gần xe hắn, mỉm cười nhẹ:
"Trùng hợp quá.”
"Vừa rồi tôi mới gặp Dao Dao ở bãi xe.”
"Hai chúng tôi trò chuyện một chút, không ngờ lên đây lại gặp anh.”
"Đi làm đêm à?"
Chu Hưng hơi nheo mắt, giọng bình tĩnh:
"Ừ, tăng ca."
"Mà hai người… không cãi nhau à?"
Tôi mỉm cười:
"Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ.”
"Giờ cô ấy chắc đã về nhà rồi."
Chu Hưng nhìn tôi thêm một lúc.
Rồi gật đầu nhẹ:
"Vậy à.”
"Tôi đi trước."
Hắn đạp ga, chiếc xe lao ra khỏi khu dân cư.
Tôi đứng yên một lúc, rồi cúi xuống nhìn Nam Nam, khẽ vuốt tóc con bé.
…
Trong khu vườn của khu dân cư.
Tôi nắm tay Nam Nam, chậm rãi bước về phía căn hộ.
Con bé lững thững chạy theo, ngẩng đầu nhìn tôi:
"Mẹ ơi, sao mẹ im lặng vậy?"
Tôi khựng lại trong giây lát, rồi cúi xuống nhìn con bé.
Tôi mỉm cười.
"Nam Nam, khi về đến nhà, hai chúng ta sẽ chơi trò trốn tìm nhé."
"Con hãy tìm một chỗ thật kín để trốn."
"Đếm đến một trăm, mẹ sẽ đi tìm con."
"Vâng! Con sẽ đếm đến một trăm!"
Nam Nam hớn hở gật đầu.
Tôi cười nhẹ, vén lại áo khoác cho con bé, giọng nói nhẹ nhàng:
"Nếu mẹ tìm thấy con… mẹ sẽ đánh m.ô.n.g con."
"Nhưng nếu con trốn kỹ, mẹ không tìm ra được…"
"Tối nay, mẹ sẽ kể cho con nghe chuyện Sói Xám nhé."
Nam Nam cười khúc khích:
"Vậy con sẽ trốn thật giỏi!"
Tôi khẽ gật đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y con bé, tiếp tục bước về nhà.
Trong nhà.
Khi chúng tôi mở cửa bước vào, kẻ đó đã ngồi sẵn trên ghế sofa.
Là Tôn Vân Dân giả.
Hắn chậm rãi đứng lên, khuôn mặt vẫn là nụ cười quen thuộc.
"Nam Nam, con có nhớ bố không?"
Hắn cúi xuống, vươn tay về phía con bé.
Nam Nam giật mình lùi một bước.
Tôi nhanh chóng kéo con bé ra sau lưng, rồi mỉm cười nhẹ:
"Nam Nam, con lên phòng trước đi.”
"Mẹ nấu cơm xong sẽ gọi con xuống."
Con bé gật đầu, quay người chạy lên lầu.
Tôi quay lại.
Bây giờ, chỉ còn tôi và hắn.
Tôi ngước mắt nhìn hắn, nụ cười nhạt dần.
Căn phòng chìm vào sự im lặng căng thẳng.
Trò chơi đang dần đi đến hồi kết.
Tôi quăng túi xách xuống ghế, không thèm liếc nhìn hắn lấy một lần.
Bước vào bếp, tôi mở tủ lạnh, lấy phần sườn cừu từ hôm qua ra chuẩn bị bữa tối.
Hắn không lâu sau cũng theo vào.
Áp sát sau lưng tôi.
Cánh tay hắn vòng qua eo tôi, siết chặt.
Hơi thở phả vào gáy tôi.
Môi hắn lướt dọc cổ tôi.
Tôi chỉ lặng lẽ thái rau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lưỡi d.a.o chạm vào thớt phát ra những tiếng cộp cộp đều đặn.
Bàn tay hắn bắt đầu cởi từng cúc áo của tôi.
Tôi dừng d.a.o lại, khẽ nói:
“Tôi nói lần cuối”
"Đây là giới hạn cuối cùng của tôi."
"Tôi sẽ rời khỏi Trung Quốc.
"Tiền đều là của các người.
"Đừng tìm tôi nữa."
Hắn kề sát tai tôi, thì thầm:
"Em ghét tôi đến vậy sao?"
Tôi không đáp.
Chỉ tiếp tục cắt rau.
"Lần cuối thì lần cuối."
Hắn cười khẽ.
"Em có biết không?”
"Em là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp."
"Tôi thực sự không nỡ để em đi."
Tôi vẫn không nói gì.
Chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Rất lâu sau.
Hắn cuối cùng cũng buông tôi ra.
Tôi nhắm mắt lại, dằn xuống cơn bốc đồng muốn cầm d.a.o g.i.ế.c hắn ngay lập tức.
Điều chỉnh lại quần áo.
Tiếp tục nấu ăn.
Bữa tối.
Tôi gọi Nam Nam xuống ăn cơm.
Trên bàn ăn, hắn chỉ lặng lẽ nhìn tôi, miệng khẽ cười.
Tôi không để ý.
Chỉ chăm chú cắt sườn cừu cho Nam Nam.
Bíp.
Điện thoại trên bàn hắn đổ chuông.
Tôi ngẩng đầu, liếc nhìn.
Biểu cảm trên mặt hắn khẽ thay đổi.
Rồi hắn đứng dậy, tiến sát đến bên tôi, cúi xuống nói nhỏ:
"Chờ tôi về.”
"Đến lúc đó… tôi sẽ ‘yêu’ em thật tốt."
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Tôi sẽ đợi."
Lần này, tôi chủ động mở lời.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, nở một nụ cười hài lòng.
Rồi bước ra cửa.
Tôi tiếp tục ăn.
Nhưng trong mắt tôi, lửa đã cháy âm ỉ.
Tôi chậm rãi nhai miếng sườn cừu cuối cùng.
Rồi uống cạn ly rượu vang đỏ.
Tôi nhìn Nam Nam, mỉm cười nhẹ:
"Nam Nam, chúng ta chơi trốn tìm nhé."
"Nhớ này con phải trốn thật kỹ đó, đếm đến một trăm.”
"Nếu mẹ không tìm thấy con…”
"Tối nay mẹ sẽ kể chuyện Sói Xám cho con."
"Dạ!"
Con bé bỏ đũa xuống, hớn hở chạy ngay lên tầng hai.
Tôi quay lại phòng khách.
Ngồi xuống ghế, tôi lặng lẽ chờ đợi.
Chỉ vài phút sau.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Một tin nhắn.
"Tri Ý, tôi đã thấy con dao!"
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình.
Rồi đứng bật dậy, nhanh chóng bước đến cửa.
Khi mở cửa…
Bầu trời đen kịt.
Gió lạnh thổi qua hành lang.
Một bóng người đứng ngay trước mặt tôi.
Chu Hưng.
Trong tay hắn là một con dao.
Lưỡi d.a.o dính máu.
Hắn bình tĩnh nhìn tôi, giọng lạnh lùng:
"Một tỷ tám trăm triệu.”
"Đây chính là con d.a.o cô đang tìm."
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com