Bí Mật Dưới Cầu Trung Sơn
Tôi hiểu ngay.
Đây chính là con d.a.o hắn đã dùng để g.i.ế.c Tôn Vân Dân.
Trên đó có dấu vân tay của tôi.
Là bằng chứng duy nhất có thể kết tội tôi.
Nhưng lúc này..
Trên lưỡi d.a.o lại dính m.á.u của người khác.
Tôi siết chặt tay.
Hắn vừa g.i.ế.c ai?
Chu Hưng bước vào nhà.
Tôi lùi dần, quay người chụp lấy điện thoại trên bàn.
Gọi đi.
Gọi ngay.
Tôi bấm số, đặt điện thoại lên tai.
Chu Hưng chậm rãi tiến lại gần.
Tôi quay người, lao nhanh lên lầu.
Đầu dây bên kia cuối cùng cũng kết nối.
Tôi gào lên:
"Thầy Đỗ, cứu tôi!
"Hắn muốn g.i.ế.c tôi!"
Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu.
Bốp!
Cái tát của hắn đã giáng xuống mặt tôi.
Tôi lảo đảo, ngã mạnh xuống sàn.
Trước khi kịp phản ứng, một cái tát khác ập tới.
Bốp!
Rồi thêm một cái.
Rồi thêm một cái nữa.
Khuôn mặt tôi đau rát.
Tai tôi vang lên những tiếng ù ù.
Tôi bị lôi dậy, mặt đối mặt với hắn.
Chu Hưng nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng.
"Gần xong rồi."
"Trần Dao Dao đã c.h.ế.t rồi."
"Tên giả mạo kia cũng c.h.ế.t rồi."
"Một lát nữa, tôi sẽ trói cô lại.”
"Làm cho thật giống hiện trường vụ bắt cóc."
"Đợi Đỗ Bình Sơn đến—”
"Chúng ta cùng g.i.ế.c hắn."
"Khi đó, kế hoạch sẽ hoàn tất."
Tôi đông cứng.
Hắn đã g.i.ế.c họ.
Trần Dao Dao.
Tên giả mạo.
Tin nhắn kia…
Là do hắn gửi bằng điện thoại của cô ấy.
Tôi cắn chặt răng, siết chặt nắm đấm.
Không thể kết thúc ở đây.
Không thể để hắn thắng.
Tất cả những chuyện này…
Đều là kế hoạch của Chu Hưng.
Hai năm trước…
Vào đêm hôm đó,
Tôi đã mắc sai lầm.
Tôi lỡ tay làm Tôn Vân Dân bị thương, rồi đẩy hắn xuống lầu.
Hắn không c.h.ế.t ngay, chỉ bất tỉnh.
Nam Nam chứng kiến cảnh tượng đó.
Con bé hoảng sợ, hét lên.
Tôi buộc phải quay lại dỗ con.
Khi tôi quay xuống lầu lại…
Chu Hưng đã ở đó.
Hắn đứng bên cạnh Tôn Vân Dân.
Trên tay cầm con d.a.o lọc xương.
Tôi sững người.
Bản năng muốn gọi cảnh sát.
Nhưng hắn chỉ cười nhạt, cất giọng lạnh băng:
"Cô có thể báo cảnh sát."
"Nhưng tôi sẽ kéo cả cô xuống mồ."
"Trên con d.a.o này có dấu vân tay của cô.”
"Cô nghĩ xem, cảnh sát sẽ tin ai?"
"Tôi có thể bị tử hình.”
"Nhưng cô cũng chắc chắn sẽ ngồi tù."
"Còn Nam Nam thì sao…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Con bé sẽ lớn lên mà không có mẹ."
Cả người tôi lạnh toát.
Nam Nam mới ba tuổi.
Tôn Vân Dân thì đã chết.
Nếu tôi vào tù, con bé sẽ thành trẻ mồ côi.
Tôi không thể để chuyện đó xảy ra.
Và vì thế,
Tôi đã phạm sai lầm lớn nhất đời mình.
Tôi đã thỏa hiệp.
Tối hôm đó,
Dưới sự ép buộc của Chu Hưng,
Chúng tôi cùng nhau phi tang xác.
Và từ đêm đó, tôi đã không còn lối thoát.
Kế hoạch ban đầu.
Tôi tiếp tục duy trì vỏ bọc rằng Tôn Vân Dân vẫn đang ở Thái Lan làm ăn.
Chu Hưng thì lo tìm một kẻ giả mạo,
Chờ đến khi xác c.h.ế.t bị phát hiện,
Gã sẽ đưa kẻ đó về nước ly hôn với tôi,
Sau đó cho hắn xuất ngoại để cảnh sát không thể xác định danh tính thật của thi thể.
Đó là kế hoạch ban đầu của chúng tôi.
Nhưng con người không thể bị kiểm soát.
Kẻ giả mạo có thể lật kèo.
Có thể đòi hỏi nhiều hơn.
Vậy nên, phải có kế hoạch thứ hai.
Kế hoạch thứ hai là tìm một con dê thế tội.
Một người có đủ động cơ để g.i.ế.c Tôn Vân Dân.
Một người có thể đánh lạc hướng cảnh sát.
Một người có thể gánh toàn bộ tội danh thay chúng tôi.
Người đó chính là thầy Đỗ.
Thầy Đỗ yêu tôi.
Trong kế hoạch của Chu Hưng, thầy Đỗ g.i.ế.c Tôn Vân Dân vì tôi.
Sau đó, kẻ giả mạo xuất hiện để đánh lạc hướng cảnh sát.
Nhưng khi bị phát hiện, kẻ giả mạo g.i.ế.c thầy Đỗ để che giấu thân phận thật của hắn.
Rồi cuối cùng, trên đường chạy trốn…
Hắn "vô tình" gặp tai nạn giao thông.
Dĩ nhiên, kẻ thực sự ra tay trong kế hoạch này…
Luôn là Chu Hưng.
Trần Dao Dao gọi điện báo cảnh sát và phát hiện ra thân phận của kẻ giả mạo…
Tất cả đều là những biến số ngoài kế hoạch.
Nhưng đến bước này, trong mắt Chu Hưng, Trần Dao Dao nhất định phải chết.
Kế hoạch tệ nhất cuối cùng vẫn đã diễn ra.
Chỉ có người c.h.ế.t mới giữ được bí mật.
Chu Hưng biết điều đó.
Và tôi cũng vậy.
Tôi phải hành động trước.
Tôi chống người đứng dậy.
Chu Hưng quay lưng định rời đi.
Tôi bắt lấy tay hắn, giọng nhẹ nhàng:
"Dao Dao nói anh không thích phụ nữ."
"Nhưng tôi không tin."
Hắn nhìn tôi, ánh mắt nghi hoặc.
Tôi vươn tay, quàng lấy cổ hắn.
Chủ động hôn lên môi hắn.
Hắn sững sờ.
Ngay khoảnh khắc hắn đẩy tôi ra,
Tôi đạp mạnh!
Chu Hưng mất thăng bằng.
Lùi về sau.
Hắn đ.â.m sầm vào lan can!
Rầm!
Lan can gãy.
Hắn gào lên.
Rồi rơi xuống.
Ầm!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Hắn đập mạnh xuống chiếc tủ dưới sảnh.
Một cây chân nến bằng kim loại xuyên thẳng qua lưng hắn.
Hắn co giật dữ dội.
Tôi chậm rãi bước xuống lầu.
Hít một hơi thật sâu.
Lấy chiếc điện thoại.
Dùng tay áo lau sạch dấu vân tay.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com