Tôi giúp Nam Nam thắt dây an toàn, sau đó khởi động xe.
Ngay lúc này Nam Nam ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ nhưng đầy chắc chắn.
"Mẹ ơi."
"Ba bị ngã c.h.ế.t rồi.
"Người kia… không phải là ba."
Tôi khựng lại.
Bàn tay siết chặt vô-lăng, trái tim như bị ai bóp nghẹt.
Tôi tắt máy xe.
Quay sang nhìn con bé, cố gắng mỉm cười.
"Nam Nam à."
"Đó là ba của con."
"Nhưng sau này, con không được nói như vậy trước mặt người khác, kẻo họ sợ đấy."
"Ba và mẹ có cãi nhau, nhưng con không phải lo. Mẹ sẽ luôn ở bên con."
"Hứa với mẹ nhé? Không được nói ba đã ngã c.h.ế.t nữa."
Nam Nam chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Tôi lại khởi động xe, rời khỏi bãi đỗ.
Pizza Hut.
Sau khi ăn tối xong, tôi không vội về nhà, mà dẫn Nam Nam đi dạo.
Chúng tôi đi dọc theo con phố, bước đến trước cửa Tri Âm Gallery.
Đèn trong phòng tranh vẫn sáng.
Tôi nắm tay Nam Nam bước vào.
Vừa vào đến nơi, Nam Nam lập tức chạy vào bên trong, động tác vô cùng quen thuộc.
"Ơ kìa, Nam Nam nay cũng đến à?"
Một giọng nói trầm ổn vang lên từ phía trong.
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Người đàn ông trung niên bên trong mỉm cười, rồi nhìn sang tôi:
"Tri Ý, muộn vậy rồi, không phải đến giao tranh đấy chứ?"
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu:
"Còn chưa vẽ xong ạ, chờ hai ngày nữa nhé."
Người đàn ông này tên Đỗ Bình Sơn là chủ của Tri Âm Gallery, cũng là một người bạn người thầy rất thân của tôi.
Anh ta khẽ nhíu mày, vẻ không hài lòng:
"Lần này em trì hoãn hơi lâu đấy. Mới vừa rồi có một cô gái trẻ đến hỏi mua tranh của em.”
“Cô ấy nói quen em, còn bảo em đang vẽ một bức tên Sự nở rộ của cái c.h.ế.t dưới ánh mặt trời và muốn mua nó."
"Sự nở rộ của cái c.h.ế.t dưới ánh mặt trời"?!
Bức tranh đó…
Tôi vẫn chưa hoàn thành.
Những ngày qua, người duy nhất nhìn thấy nó… chỉ có một người.
Nữ cảnh sát sáng hôm qua?
Tôi ngẩn ra, lấy điện thoại ra rồi mở WeChat.
Quả nhiên.
Có một lời mời kết bạn chưa được chấp nhận.
Mấy ngày nay, vì chuyện của Tôn Vân Dân, đầu óc tôi lúc nào cũng căng như dây đàn, không còn tâm trí để ý đến tin nhắn.
Tôi do dự hồi lâu, cuối cùng nhấn nút chấp nhận.
Ngay lúc tôi cất điện thoại đi.
Tiếng giày cao gót vang lên.
"Cô Hứa, thật trùng hợp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe thấy giọng nói, tôi lập tức quay đầu lại.
Lý Thanh Thanh mặc một chiếc sơ mi màu kem, giày cao gót gõ đều trên nền gạch, bước đến với phong thái gọn gàng, dứt khoát.
"Cảnh sát Lý, trùng hợp thật đấy."
Nhìn thấy cô ấy, tôi mỉm cười chào hỏi.
Bên cạnh, Đỗ Bình Sơn thoáng ngạc nhiên, quay sang hỏi:
"Cô gái này là cảnh sát sao?"
"Tôi là Lý Thanh Thanh, cảnh sát khu vực của đồn Trung Sơn."
Cô ấy mỉm cười, vẻ tự nhiên và thẳng thắn.
"Hôm nay tôi được nghỉ, nên ghé qua xem tranh một chút.”
"Ban nãy cũng định về rồi, nhưng lại tình cờ thấy cô Hứa đến, nên quay lại xem thêm."
Tôi cười nhẹ, đáp lời:
"Vậy thì chúng ta đúng là có duyên thật."
Đỗ Bình Sơn liếc nhìn tôi, rồi nói:
"Thôi, tôi không làm phiền hai cô trò chuyện nữa."
Rồi anh ta cúi xuống nhìn Nam Nam, cười hiền hòa:
"Nam Nam, bên kia có trái cây đấy, đi với chú ăn một chút nào."
Tôi gật đầu cảm ơn:
"Làm phiền thầy rồi."
Trong phòng tranh.
Tôi dẫn Lý Thanh Thanh đi dạo một vòng, để cô ấy tự do tham quan các tác phẩm.
Cô ấy vừa đi vừa ngắm, thỉnh thoảng gật gù cảm thán:
"Những bức tranh này đều rất đẹp."
Rồi cô ấy chợt dừng lại, quay sang tôi, ánh mắt đầy ẩn ý:
"Nhưng nếu để nói thật lòng… tôi vẫn thấy bức Sự nở rộ của cái c.h.ế.t dưới ánh mặt trời của cô là có chiều sâu nhất."
Chiều sâu?
Tôi thoáng nhướng mày, tò mò hỏi:
"Cảnh sát Lý rất thích bức tranh đó sao? Nếu cô thích, tôi có thể tặng cô."
Cô ấy khẽ cười, lắc đầu:
"Không cần đâu. Tôi có thể mua được."
Rồi cô ấy chậm rãi nói tiếp:
"Cô Hứa, cô biết không, khi nhìn bức tranh đó, tôi có một cảm giác…"
"Như thể có một người đang vùng vẫy trong bóng tối, luôn bị cái c.h.ế.t rình rập.”
"Ánh mặt trời đã chiếu xuống những cánh hoa nhuốm máu, nhưng thay vì mang lại ánh sáng, nó lại khiến nỗi đau của bông hoa ấy càng thêm rõ ràng và dữ dội hơn."
Tôi khựng lại.
Bước chân cũng dừng hẳn.
Cô ấy đang thăm dò tôi sao?
Lý Thanh Thanh nhìn tôi chằm chằm, giọng nói trầm xuống, mang theo sự tò mò sâu sắc:
"Tôi rất muốn biết…”
"Điều gì đã khiến cô có cảm hứng vẽ ra một bức tranh như vậy?"
Cảm hứng?
Tôi cười nhạt, ánh mắt không bộc lộ cảm xúc:
"Mỗi họa sĩ đều có một cách khác nhau để tìm cảm hứng. Của tôi thì đơn giản thôi…"
Tôi liếc nhìn cô ấy, chậm rãi nói:
"Là rượu…"
"Như cô cũng thấy đấy. Trên bàn trong phòng làm việc của tôi có không ít các chai rượu đã cạn.”
"Có những khi, để hoàn thành một bức tranh, tôi có thể uống hết bốn, năm chai rượu vang."
Lý Thanh Thanh khẽ gật đầu, như thể đã hiểu ra điều gì đó.