Bí Mật Dưới Cầu Trung Sơn
Tôi thản nhiên nói, giọng điệu như chẳng để tâm:
"Hai người họ trông hợp nhau phết, chẳng khác gì vợ chồng cả."
Chu Hưng khựng lại.
Sắc mặt anh ta tối đi vài phần, nhưng không nói gì.
Về đến nhà.
Tôi mở cửa.
Tôn Vân Dân không có trong phòng khách.
"Ba!"
Nam Nam vừa vào nhà liền chạy về phía bếp.
Vừa đến gần cửa bếp, Tôn Vân Dân cũng bước ra.
Nhưng khi thấy tôi và Chu Hưng, ánh mắt anh ta rõ ràng có chút mất tự nhiên.
Tôi chỉ nhìn thoáng qua, rồi bỏ qua luôn.
Dù sao thì, tôi cũng không còn quan tâm nữa.
Tôi từng bước bước vào bếp.
Trần Dao Dao đang chỉnh lại mái tóc, động tác có chút gượng gạo.
"Cậu đón Nam Nam về rồi à?"
Trên mặt cô ấy vẫn còn vương chút ửng đỏ, nụ cười có phần gượng gạo.
"Dọn dẹp nhiều thứ quá, vừa nãy ông xã cậu còn giúp tôi cắt chút hành tây, cay muốn chảy cả nước mắt đây này."
Tôi nhướng mày, cố tình trêu chọc vài câu:
"Chỉ cắt hành thôi mà lâu thế à? Nhìn cậu mặt đỏ bừng như vậy, tôi còn tưởng hai người làm gì mờ ám trong bếp cơ đấy."
"Tri Ý! Cậu đang nói bậy gì thế?!"
Trần Dao Dao trợn mắt nhìn tôi, vội vàng nói:
"Cậu không sợ chồng cậu nghe thấy, nhưng tôi thì sợ chồng mình nghe thấy đấy! Anh ấy mà biết thì mình c.h.ế.t chắc!"
Tôi cười khẽ, đặt chai rượu sang một bên:
"Thôi được rồi, không đùa với cậu nữa."
"Nhưng thật đấy, hai năm anh ta không ở nhà, tôi sống thoải mái c.h.ế.t đi được. Giờ vừa quay về, tôi đã thấy phiền rồi."
"Còn nữa… Không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác anh ta không còn là người như trước kia nữa."
Nghe tôi nói đến đây, Trần Dao Dao cũng ngây người một lúc.
"Cậu có cảm thấy vậy không?"
Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, rồi hạ giọng:
"Tôi cũng cảm giác như vậy."
"Tôi nhớ trước đây, anh ấy chưa bao giờ vào bếp. Khi đó, cậu còn hay than vãn với tôi về chuyện này."
"Giờ bỗng nhiên lại vào bếp? Nếu không phải trông vẫn giống hệt anh ta, tôi cũng nghĩ đây không phải chồng cậu rồi."
…
Tôi thở dài, không muốn tiếp tục đề tài này.
Tách vỏ tỏi, tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, hỏi:
"Đúng rồi, sáng qua cậu không phải nói dưới chân cầu Trung Sơn có một bộ hài cốt sao?"
"Ngay sau đó, cảnh sát đã đến nhà tôi rồi đấy."
"Không biết tên khốn nào báo tin cho họ, bảo rằng bộ hài cốt đó là của chồng tôi."
"Khiến tôi suýt nữa thì c.h.ế.t đứng tại chỗ."
Trần Dao Dao mắt trợn tròn, sững sờ nhìn tôi.
Cô ấy há miệng, như muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng.
Tôi nheo mắt, chậm rãi hỏi:
"Sao vậy?"
"Chẳng lẽ… cuộc gọi báo án đó là do cậu gọi?"
"Mình…!"
Trần Dao Dao lập tức lắp bắp.
Xem ra là thật rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi hít sâu, cố gắng đè nén cơn tức giận.
Sau đó, tôi ném mạnh tép tỏi xuống bàn, lạnh lùng nói:
"Biến đi. Hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cậu."
"Tri Ý, mình xin lỗi!"
Trần Dao Dao hoảng hốt, vội vàng giải thích:
"Mình không có ý đó!"
Không có ý đó?
Tôi cười lạnh, giọng nói tràn đầy mỉa mai:
"Vậy ý cậu là gì?"
"Lo lắng cho chồng tôi sao?"
"Hay là nghi ngờ tôi đã g.i.ế.c chồng mình, rồi lừa gạt cậu rằng anh ta đang ở Thái Lan?"
"Mình… mình thật sự không có ý đó!"
Trần Dao Dao lắp bắp, sắc mặt trắng bệch.
Tôi không còn kiên nhẫn nữa.
Tôi cắn chặt răng, ánh mắt lạnh băng:
"Biến. Biến ngay ra khỏi nhà tôi."
"Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa."
Nói xong.
Tôi cầm chai rượu vang trên bàn, rời khỏi bếp.
Bước ra phòng khách.
Tôi nhìn Chu Hưng, người đang trợn mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Tôi bình thản đưa chai rượu về phía anh ta, giọng điệu không chút cảm xúc:
"Mang rượu của anh về đi."
"Cũng tiện thể, mang luôn cô vợ này của anh theo."
"Sau này đừng có đến nhà tôi nữa."
Bầu không khí c.h.ế.t lặng.
"Rốt cuộc là sao vậy? Hai người đang yên đang lành sao lại cãi nhau?"
Chu Hưng sững sờ, không giấu được sự ngạc nhiên.
Tôi lạnh lùng quét mắt qua Tôn Vân Dân và Trần Dao Dao.
Sau đó, không chút do dự vạch trần tất cả:
"Vợ anh quan tâm chồng tôi lắm.
"Sợ tôi g.i.ế.c chồng rồi giấu xác, còn cẩn thận gọi điện báo cảnh sát đến điều tra tôi nữa."
"Mẹ nó, giật chồng tôi còn chưa đủ, giờ còn dám giở trò ngay trong nhà tôi?"
"Đúng lúc tôi cũng muốn ly hôn rồi. Nếu thích, anh cứ mang tên đàn ông này về nhà luôn đi, để tất cả khỏi phải ve vãn trước mặt tôi lần nào nữa."
Không gian đột ngột im bặt.
Sắc mặt Chu Hưng tối sầm lại.
Anh ta quay đầu, nhìn chằm chằm vào Trần Dao Dao.
"Tri Ý…"
Tôn Vân Dân lên tiếng, cố gắng giải thích:
"Anh và Dao Dao thật sự không có gì cả."
"Tri Ý, mình thề với cậu mình không có ý đó, cậu hiểu lầm mình rồi!"
Trần Dao Dao cũng hốt hoảng đính chính.
Hiểu lầm?
Tôi cười nhạt, đầy khinh miệt.
Tôi không còn hơi sức để nghe họ giải thích.
Tôi cúi xuống, ôm Nam Nam vào lòng, nở một nụ cười dịu dàng:
"Nam Nam, tối nay mẹ con mình ra ngoài ăn pizza nhé."
Không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của ba người kia, tôi nắm tay Nam Nam rời khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com