Bí Mật Ở Bên Kia Đại Dương

Chương 4



Một quyết định lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng cần thiết lóe lên trong đầu cô. Vỏ bọc hoàn hảo này... cần phải bị xé toạc.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chứa đựng những bằng chứng phản bội, ánh mắt không còn một chút ấm áp. Cô sẽ không ngồi yên chịu trận. Không bao giờ nữa.

Cánh cửa mở ra, ánh sáng hành lang tràn vào. Anh bước vào, nhìn thấy cô đang ngồi trên sofa đọc sách, vẻ mặt bình yên như mọi ngày. Hơi thở anh khẽ thả lỏng. "Chắc cô ấy không để ý," anh thầm nghĩ, "Chỉ là một chiếc điện thoại thôi mà."

Anh đóng cửa, bước đến gần cô.

- Anh về rồi. Em yêu, em vẫn ngồi đây à?

Giọng anh vẫn ấm áp, tràn đầy quan tâm như mọi khi. Anh cúi xuống, định hôn lên tóc cô.

Cô khẽ nghiêng người né tránh một cách tự nhiên, đứng dậy.

- Anh về rồi. Em nấu nước nóng cho anh tắm nhé.

Giọng cô đều đều, không chút biểu cảm thừa thãi. Anh hơi khựng lại. Cô... có vẻ hơi khác? Hay chỉ là anh quá nhạy cảm?

- Anh tự làm được. Em cứ ngồi nghỉ đi.

Carrot Và Tịch Dương

Anh nói, cố nở nụ cười. Cô chỉ gật đầu, ánh mắt lướt qua anh nhanh như chớp.

Bữa tối trôi qua trong bầu không khí kỳ lạ. Anh vẫn hỏi han, gắp thức ăn cho cô, kể vài chuyện phiếm ở công ty. Nhưng cô chỉ trả lời rất ngắn gọn. "Vâng", "Không ạ", "Anh ăn đi".

"Cô ấy sao thế nhỉ?" Anh nhìn cô, cố dò xét. Gương mặt cô vẫn dịu dàng, nhưng đôi mắt... Đôi mắt ấy không còn ánh lên sự ngưỡng mộ và tin tưởng như trước. Chúng bình lặng một cách đáng sợ, như một mặt hồ đóng băng.

- Em thấy không khỏe à? Hay có chuyện gì không vui sao?

Anh hỏi, giọng đầy vẻ lo lắng.

Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh lần đầu tiên trong buổi tối. Một cảm giác lạnh lẽo lướt qua trong ánh nhìn đó khiến anh bất giác rùng mình.

- Em không sao. Chỉ là... hơi mệt một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô nói khẽ. Rồi cô bất ngờ lên tiếng, giọng bỗng nhiên hỏi.

- Chuyến công tác lần trước của anh... bên đó thế nào?

Anh đang gắp thức ăn, tay bỗng khựng lại. Tim đập nhanh hơn một nhịp.

- Bên đó... à, vẫn như mọi khi thôi. Công việc hơi căng thẳng. Nhưng thuận lợi.

Anh trả lời, cố tỏ vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt lại thoáng nhìn đi nơi khác.

- Thế à? Em cứ nghĩ... công việc bên đó chắc thú vị hơn nhiều chứ? Có nhiều thứ mới lạ hơn ở đây mà.

Cô nói, như đang suy tư. Ánh mắt cô lướt qua bàn tay anh đang siết chặt đũa. "Anh đang căng thẳng," cô nghĩ thầm.

- À, ừm... cũng tùy. Mỗi nơi mỗi khác.

Anh cười gượng gạo, cố chuyển chủ đề.

- Sao hôm nay em lại quan tâm đến mấy chuyện công việc của anh thế? Trước giờ em có bao giờ hỏi kỹ đâu?

Anh nói, giọng pha chút bông đùa, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa sự dò xét.

"Diễn tiếp đi," cô nghĩ. "Diễn cho trọn vai kẻ chồng yêu vợ đi."

- Chỉ là... tự dưng thấy anh vất vả quá. Công việc nhiều thế, lại thường xuyên đi xa. Có lúc nào anh... cảm thấy nhớ nhà không? Nhớ... Việt Nam không?

Cô nhấn mạnh hai từ "nhớ nhà", ánh mắt sắc như d.a.o găm thẳng vào anh.

Anh hơi giật mình. "Nhớ nhà?" Câu hỏi này... sao lại đúng lúc thế? Anh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

- Nhớ chứ. Sao lại không nhớ? Nhớ em này, nhớ căn nhà của chúng ta này. Nhớ đến phát điên lên được.

Anh vội vàng nói, cố tỏ vẻ xúc động, thậm chí còn đưa tay sang nắm lấy tay cô.

Cô rụt tay lại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com