Bí Mật Ở Bên Kia Đại Dương

Chương 5



- Vậy sao? Vậy mà em cứ tưởng... có những người đi xa quá, họ quen luôn với cuộc sống ở nơi mới, quên mất "nhà" thật sự của mình ở đâu. Quên cả người đang chờ đợi ở nhà.

Cô nói, giọng vẫn bình thản nhưng mỗi chữ như viên đạn găm vào anh. Anh nhìn cô, không còn giữ được nụ cười trên môi. Gương mặt anh đanh lại.

- Em đang nói cái gì vậy? Ai nói với em những điều vớ vẩn đó? Em nghe tin đồn ở đâu?

Anh hỏi dồn dập, giọng bỗng trở nên gay gắt. Vẻ mặt anh lúc này... hoàn toàn xa lạ. Không còn chút dịu dàng, chỉ còn sự cảnh giác và tức giận khi bị chạm vào điều cấm kỵ.

"Đây mới là anh," cô nghĩ. "Bộ mặt thật khi bị dồn vào góc."

- Không ai nói cả. Em chỉ... tự nghĩ thôi. Con người mà, dễ thay đổi lắm.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh. Giờ phút này, mọi nghi ngờ đã được xác nhận. Anh không chỉ lừa dối, anh còn là một diễn viên bậc thầy.

- Em... em không được nghĩ linh tinh. Anh vẫn luôn ở đây, bên cạnh em. Mãi mãi là như vậy.

Anh nói, cố gắng lấy lại vẻ dịu dàng, nhưng sự căng thẳng và bất an vẫn hiện rõ trong mắt anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Không cần đâu," cô nghĩ thầm. "Màn kịch hạ màn rồi."

Cuộc trò chuyện sau đó trở nên gượng gạo. Cô viện cớ mệt, lên phòng trước. Anh nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng dậy sóng. Có chuyện gì đó không đúng. Cô ấy không chỉ 'hơi mệt'. Cô ấy... biết gì đó? Hay anh ta chỉ tự dọa mình?

Đêm đó, cô ngủ trên chiếc sofa ở phòng khách. Căn phòng rộng lớn, cô độc một mình. Anh ở trên phòng ngủ. Khoảng cách vật lý nhỏ bé, nhưng trong lòng họ đã là vực sâu không đáy.

Carrot Và Tịch Dương

Trước khi chìm vào giấc ngủ (dù biết sẽ rất khó ngủ), cô lấy điện thoại ra. Lướt lại những bức ảnh, đọc lại những dòng tin nhắn lạnh lùng. "Các con nhớ anh", "Anh yêu"...

"Đủ rồi," cô nghĩ. "Không còn gì để hỏi nữa. Không còn gì để nghi ngờ nữa."

Sự đau khổ vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó bị lấn át bởi một cơn sóng phẫn nộ lạnh lẽo. Cô sẽ không để yên. Không bao giờ. Kế hoạch cho 'cuộc chiến' sắp tới dần hình thành rõ nét trong đầu cô, tàn nhẫn và quyết đoán.

Nắng sớm hôm nay không còn mang lại sự ấm áp thường lệ. Cô thức dậy, bên cạnh trống rỗng. Không có hơi ấm quen thuộc, không có nụ cười buổi sáng. Chỉ còn khoảng không lạnh lẽo, rộng lớn. Cô ngồi dậy, ôm lấy đầu gối. Đêm qua, cô đã ngủ trên ghế sofa. Giấc ngủ chập chờn, đầy rẫy hình ảnh những gương mặt xa lạ trong chiếc điện thoại.

"Đã đến lúc hành động." Cô nghĩ thầm. Không thể ngồi đây mà khóc lóc hay dằn vặt nữa. Cô cần bằng chứng. Nhiều hơn nữa. Bằng chứng không thể chối cãi.

Ngay khi anh vừa ra khỏi nhà, cô đã bắt tay vào việc. Đầu tiên, cô cần sao lưu toàn bộ dữ liệu từ chiếc điện thoại lạ. Anh có thể phát hiện ra nó bất cứ lúc nào. Cô tìm một chiếc USB cũ, cắm vào máy tính. Sau đó, cô lấy chiếc điện thoại lạ ra khỏi nơi giấu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com