“Trong nhà bị kẻ trộm xông vào rồi!”
Vừa trông thấy phu quân, Đào Hoa lập tức quăng luôn cả cây đòn gánh trong tay, nhào thẳng vào lồng n.g.ự.c rắn chắc rộng lớn kia.
Tần Phong còn đang cầm rìu trong tay, nhất thời ôm cũng chẳng phải, không ôm cũng chẳng xong.
Nhưng Đào Hoa chẳng ở lại trong lòng hắn bao lâu, rất nhanh đã kéo tay phu quân, vừa kéo vừa hấp tấp nói:
“Là hai huynh đệ nhà họ Vương! Bọn họ đến đập cửa hung hãn, thiếp sợ nên không dám đáp, ai ngờ bọn họ liền đá cửa xông vào! Phu quân, cửa sân nhà ta mới dựng hôm qua đã bị bọn họ phá hỏng mất rồi!”
Tần Phong nghe đến đây, liền cau mày:
“Có phải một cao một thấp, hai huynh đệ kia không?”
“Đúng rồi, chính là bọn họ.”
Trong lòng Tần Phong đã có tính toán.
Lúc sáng hắn từ trong núi mang bẫy về, đã trông thấy hai kẻ đó, cứ tưởng bọn họ vào núi, ai dè là nấp sẵn bên đường, chờ hắn rời khỏi nhà mới dám ra tay.
Hừ, thật to gan.
Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y Đào Hoa, hơi nghiêng đầu phân phó:
“Chút nữa nàng vào phòng ngồi đợi, chuyện còn lại giao cho ta.”
Đào Hoa ngoan ngoãn khẽ đáp “vâng”.
Thế nhưng, khi Tần Phong bước vào tiền viện…
—— Trời ơi, còn cần gì hắn ra tay nữa?
Hai huynh đệ nhà họ Vương đã sớm nằm rên rỉ dưới đất, không ngóc đầu dậy nổi.
Tần Phong bất giác nhớ đến cây đòn gánh mà tiểu nương tử lúc nãy vẫn nắm chặt trong tay, ánh mắt đầy nghi hoặc:
“Là nàng ra tay sao?”
Đào Hoa mở to đôi mắt trong veo long lanh, khẽ gật đầu:
“Là thiếp… nhưng thiếp cũng không rõ lắm. Hai người đó như thể tự lao vào đòn gánh vậy, rồi cứ thế mà ngã lăn ra đất… Thiếp thật sự lúc đó sợ đến hồn phi phách tán.”
Huynh đệ họ Vương nằm bẹp dưới đất: “…”
Người sợ hãi rõ ràng là bọn ta mới đúng chứ!
Có phu quân bên cạnh che chở, Đào Hoa cũng chẳng muốn quay vào phòng nữa. Nàng cũng muốn biết rốt cuộc hai kẻ này tìm đến nhà nàng gây chuyện vì cớ gì, thậm chí còn phá hỏng cổng tre mà phu thê hai người mới dựng hôm qua.
Tần Phong bước lên, lạnh giọng quát:
“Nói, hai ngươi thừa lúc ta vắng mặt đến nhà ta làm gì hả?”
Hắn vừa nói vừa vung tay, cây rìu trong tay bay vút ra, cắm phập xuống nền đất, đúng giữa hai đầu huynh đệ kia.
Chỉ cần lệch lên nửa tấc, e rằng một trong hai đã phải gặp Diêm Vương rồi.
Hai người sợ đến không dám thở mạnh. Xác định đầu mình vẫn còn dính trên cổ, Vương Nhị mới rấm rứt nói:
“Là… là đại ca bảo ta tới tìm Trần Đào Hoa tính sổ.”
“Tính sổ cái gì?”
“Còn chẳng phải mấy hôm trước, đám phụ nhân ra bờ sông giặt y phục. Mẫu thân ta và nàng ta đều ở đó, rồi…”
Tần Phong cau mày, giọng trở nên lạnh lẽo:
“Gọi ai là ‘nàng ta’? Nương tử nhà ta mà các ngươi cũng dám tùy tiện gọi tên à?”
Vương Nhị mặt mày tái mét, vội vàng tự tát miệng mấy cái:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Là tiểu nhân hồ đồ, là tiểu nhân sai! Khi ấy nương tử nhà huynh và mẫu thân ta cùng giặt đồ bên sông. Mấy phụ nhân đang nói chuyện thì cãi cọ, rồi nương tử nhà huynh hất chậu giặt của mẫu thân ta xuống sông. Trời lạnh như vậy, mẫu thân ta phải xắn quần lội xuống sông nhặt lại, về nhà bị lạnh sinh bệnh, giờ còn đang phát sốt. Đây là lỗi của nương tử huynh, nếu không tới tìm thì còn biết tìm ai phân xử?”
Đào Hoa nghe thế thì cười lạnh:
“Ngươi nói sai rồi! Ngày hôm ấy đúng là có tranh cãi, nhưng chậu là do Tiểu Lan đá, không phải ta! Hơn nữa, nước sông nơi ấy là dòng nước ấm chảy từ trên núi xuống, quanh năm không lạnh, ai giặt đồ ở đó cũng chẳng sao. Nếu mẫu thân ngươi thực sự bị lạnh phát bệnh, thì chắc chắn là bị nhiễm ở nơi khác! Còn nữa, đã mấy ngày trôi qua, sao các ngươi không tới tìm ta sớm mà hôm nay mới tới? Có phải do mẫu thân ngươi không muốn tốn tiền thầy thuốc, nên mới giở trò tới đây đòi bạc?”
Lời nàng rành mạch rõ ràng, khiến Tần Phong càng thêm chắc chắn nương tử nhà mình bị oan.
Hắn nhìn thẳng Vương Nhị, giọng lạnh tanh:
“Các ngươi tưởng ta dễ bắt nạt lắm phải không?”
Ánh mắt hắn sắc như chim ưng:
“Nói, là chân nào đá cổng nhà ta?”
Vương Nhị run lẩy bẩy, tưởng hắn sẽ c.h.é.m bay chân mình, vội vã bò dậy:
“Huynh tha cho bọn ta đi! Chắc là mẫu thân ta nhớ nhầm! Là huynh đệ ta sai rồi, để bọn ta sửa lại cổng cho huynh, được không?”
Tần Phong lạnh nhạt:
“Cho các ngươi một cơ hội cuối. Không ai chịu nhận thì tức là đối phương làm. Nói xem, chân nào đá?”
Hai huynh đệ vốn đã không có tình nghĩa gì sâu sắc, nghe thế lập tức đổ vấy cho nhau.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Hắn dùng chân trái!” — “Rõ ràng là chân phải của hắn!”
“Rất tốt.”
Tần Phong bẻ bẻ khớp ngón tay, chưa ai kịp nhìn rõ động tác thì đã thấy hai huynh đệ đau đớn ôm chân lăn lộn — cổ chân đều bị trật khớp!
Tiếng kêu rên vang vọng như heo bị chọc tiết.
Vương Nhị gào khóc:
“Họ Tần kia! Huynh nuốt lời! Rõ ràng bảo bỏ qua mà!”
Tần Phong nhếch môi lạnh lùng:
“Ta nói là bỏ qua chuyện sau khi nó trở thành chuyện cũ. Còn bây giờ, chuyện vẫn chưa xong. Mau đi sửa cổng!”
Vương Đại vừa gào khóc vừa cầu xin:
“Chân bọn ta như vầy, sao làm được?”
“Vậy chắc các ngươi không cần tay nữa rồi.”
Hai huynh đệ hoảng sợ đến tái mặt, vội vàng lết chân quỳ bò ra sửa cổng.
Trong miệng không ngừng than thở:
“Đúng là gậy ông đập lưng ông, tổn thất nặng nề…”
Đến khi sửa xong cổng, cầu xin mãi Tần Phong mới chịu tha cho rời đi.
Người vừa đi khỏi, Tần Phong liền phát hiện tiểu nương tử vẫn đang đứng yên phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, không nhúc nhích.
Hắn hơi nhíu mày, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.
Vừa rồi, nàng trông thấy hắn ra tay mạnh mẽ như vậy…
Chẳng lẽ… nương tử nhà hắn sợ hắn rồi sao?