Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 9: Thật là… tâm tưởng sự thành!



Đào Hoa đang cúi đầu buộc dải yếm thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tần Phong bước vào.

Nàng giật mình, một bên vai vẫn còn lộ ra, vội vã chui trở lại vào trong chăn.

Tần Phong nhìn tiểu nương tử của mình — à không, giờ đã là nương tử danh chính ngôn thuận, chỉ thấy nàng như chú thỏ con bị kinh động, rụt người trong chăn, gương mặt vùi sâu vào gối không dám ngẩng đầu.

Hắn không nhịn được khẽ cong môi cười.

Lúc ấy, một bóng đen phủ xuống thân thể nàng, bàn tay to thô ráp đặt lên vai nàng, chỗ có vết bầm mờ nhạt.

Bàn tay này mang theo vết chai nhẹ, chính là bàn tay tối qua từng lướt qua thân thể nàng, lưu lại vô vàn dấu vết.

Chẳng lẽ… ban ngày ban mặt, hắn lại muốn nữa?

Đào Hoa cất tiếng thật nhỏ, ngập ngừng hỏi:

“Phu quân… chàng…”

“Còn đau không?” Tần Phong vuốt ve nơi bầm tím trên vai nàng, “Tối qua ta không khống chế tốt lực đạo, làm nàng bị bầm… nàng thấy có đau không?”

“Không đau.” Đào Hoa nhẹ đáp. Kỳ thực nàng cũng chẳng cảm nhận được gì bất thường, chỉ thấy tối qua toàn thân mềm nhũn, hoàn toàn bị hắn nắm giữ.

Nàng nghĩ đến làn hơi thở nóng hổi của phu quân phả lên cổ mình, tim liền đập thình thịch.

“Phu quân, thiếp phải mặc y phục… chàng ra ngoài trước đi, nhớ tiện tay khép cửa.”

Tần Phong hiểu nương tử thẹn thùng, bèn đứng dậy rời khỏi phòng. Nếu còn không đi, e là hôm nay nàng sẽ chẳng thể rời khỏi giường.

 

Sáng sớm đã được uống canh gà nóng hổi, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Đào Hoa được hưởng thụ như vậy.

Nàng vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ:

“Hôm nay là ngày gì mà lại có canh gà thế? Con gà này từ đâu ra vậy?”

Tần Phong thong thả đáp:

“Lọt bẫy. Đem về bồi bổ cho nàng, nàng gầy quá rồi.”

Nói đoạn, hắn gắp thêm một chiếc đùi gà bỏ vào bát nàng.

Nếu là ngày trước, Đào Hoa chắc chắn sẽ không nỡ ăn miếng đùi thứ hai — một con gà có hai cái đùi, trong nhà còn có người nam nhân phải lao động, nàng sao có thể một mình ăn cả hai.

Nhưng nay thì khác rồi. Trong đầu nàng chỉ còn vang vọng câu nói kia: “Nàng gầy quá.”

Tối qua, cũng chính hắn nói thế — nói rằng eo nàng nhỏ quá, như chỉ cần chạm nhẹ là gãy.

Đào Hoa lập tức đỏ mặt, mặt nóng đến mức muốn bốc khói.

Thế nhưng Tần Phong chẳng phát hiện ra điều gì, chỉ đang tính toán công việc tiếp theo.

“Bẫy trên núi bị hỏng, ta phải lên sau núi đốn ít tre. Gần đây trời khó có ngày nắng, nàng tranh thủ đem đống da thú trong phòng chứa ra phơi, ít ngày nữa ta đưa xuống trấn đổi lấy ít bạc, tiện tay mua ít đồ tết.”

“Vâng.” Đào Hoa gật đầu. Nàng nhớ rõ lời hứa năm đó ở nhà họ Trần: nếu Tần Phong có thể bỏ ra mười lượng bạc cưới nàng, nàng nhất định sẽ tìm cách giúp hắn kiếm lại số bạc ấy.

Tuy da thú không phải do nàng săn, nhưng giúp được việc nhỏ, nàng vẫn rất vui lòng.

Phu thê hai người chia nhau làm việc, ăn sáng xong thì mạnh ai nấy bận.

Đống da trong phòng chứa đều đã được Tần Phong thuộc sẵn, nhưng do chất chồng lâu ngày nên có chút mùi.

Đào Hoa lấy từng tấm ra, đem trải trên tảng đá lớn trong sân để phơi nắng.

Nàng đang mải miết làm thì bỗng nghe tiếng đập cửa “bốp bốp” vang lên.

Nàng giật mình, theo bản năng nghĩ rằng phu quân đã về, liền đứng bật dậy toan chạy ra mở.

Nhưng vừa nhấc chân, nàng liền nhớ ra — lúc nãy Tần Phong đi từ cửa sau. Khi dựng hàng rào tre, hắn đã mở cả cửa trước lẫn cửa sau, nhưng nếu hắn trở về, hẳn sẽ đi cửa sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hơn nữa, tiếng đập cửa nghe rất lạ, vừa lớn vừa hung dữ.

Linh cảm bất an dâng lên, Đào Hoa rón rén bước tới gần cửa, áp mắt nhìn ra qua khe hở hàng tre.

Ngoài cổng là hai nam nhân to cao. Nếu nàng không nhìn lầm thì chính là hai lang nhi nhà Vương bà tử.

Nhưng đang yên đang lành, sao hai huynh đệ nhà họ Vương lại tìm tới tận cửa nhà nàng, vẻ mặt còn hung hăng dữ tợn như thế?

Đào Hoa cảm thấy không ổn, vội vàng quay về phòng chứa, rút một cây đòn gánh.

Lúc này bên ngoài, Vương Đại và Vương Nhị đã mất kiên nhẫn, một trong hai huynh đệ hét lớn:

Hạt Dẻ Nhỏ

“Trần Đào Hoa, mở cửa! Lão tử biết ngươi ở trong, vừa rồi ta đã thấy ngươi thò đầu nhìn rồi! Nếu còn không mở, chớ trách chúng ta phá cửa xông vào!”

Đào Hoa nghi ngờ bọn họ đang dọa dẫm, nên vẫn không lên tiếng.

Nàng hiểu rõ, nếu thật sự đ.á.n.h nhau, nàng không phải đối thủ của hai kẻ kia. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ còn cách đi gọi phu quân.

Chưa kịp chạy được mấy bước, cánh cửa tre đã bị đá văng!

“Đứng lại, ta thấy ngươi rồi, Trần Đào Hoa! Xem ngươi còn chạy đằng nào!” Vương Đại vung tay lao tới, Vương Nhị cũng vòng qua một bên chặn đường.

Đào Hoa không biết bọn họ tới vì lý do gì, nhưng nhìn bộ dạng kia thì tuyệt chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Nàng c.ắ.n răng, nhắm mắt, cầm đòn gánh vung mạnh một cái!

Không có chiêu thức gì cả, chỉ là thuận tay đập bừa, nhưng lại khiến hai huynh đệ kia hoảng loạn.

Vương Đại trúng một gậy vào cánh tay, kêu oai oái:

“Lão nhị! Con nha đầu này hung dữ lắm, mau vòng ra sau khống chế nó!”

Đào Hoa không điếc, tất nhiên nghe thấy, lập tức xoay vòng đòn gánh như chong chóng.

Không rõ do may mắn hay hai tên kia quá bất cẩn, mà mỗi chiêu nàng vung ra đều trúng đích.

Chẳng bao lâu sau, trán hai tên đã sưng thành mấy cục u to tướng.

Nhìn hai tên ôm đầu la hét, Đào Hoa thầm cầu nguyện trong lòng:

“Ước gì hai kẻ này đ.â.m vào nhau, rồi lăn ra đất không dậy nổi, để ta có thể đ.á.n.h cho một trận nên thân, sau đó đi gọi phu quân về, bắt họ ra trước mặt thôn trưởng phân xử.”

Ý nghĩ vừa lóe lên, kết quả liền thành sự thật!

Hai tên huynh đệ nhà họ Vương vừa tránh gậy vừa quay cuồng, thế nào lại va sầm vào nhau, rồi cả hai cùng kêu “rắc” một tiếng — chắc là trẹo chân.

Đào Hoa không bỏ lỡ thời cơ, vung đòn gánh đập thêm mấy phát nữa.

Đánh cho đến khi hai tên sợ xanh mặt, nàng mới chịu dừng tay, rồi quay người chạy về phía sau núi tìm phu quân.

Nàng chỉ mong chạy thật nhanh, tìm được phu quân càng sớm càng tốt!

Thế mà còn chưa tới rừng, nàng đã ngẩng đầu thấy Tần Phong đang vác rìu từ trên đường đi xuống.

Đào Hoa ngây người. Trái tim đập dồn dập.

Chẳng phải… nàng vừa cầu mà thành ư?

Phu quân nàng… thật sự xuất hiện rồi!

Tần Phong trông thấy nương tử mặt mày hoảng hốt, liền cau mày:

“Xảy ra chuyện gì?”