Sau khi được lau sạch mồ hôi dính dấp trên thân, tiểu nương tử trong lòng hắn liền thoải mái đến mức không ngừng rên khẽ như mèo con.
Tần Phong vừa định đứng dậy đi giặt khăn, đã bị nàng giữ chặt lấy tay, không cho đi nửa bước.
Hắn bất đắc dĩ khẽ thở dài.
Cứ thế này mãi… tuy nàng thì mơ màng chẳng rõ gì, nhưng người phải nhẫn nại chịu đựng lại là hắn thì thật không dễ dàng gì.
“Đào Hoa…” – Hắn nhẹ gọi, tay luồn vào trong áo mỏng, năm ngón tay như tạc đá, cẩn thận xoa dịu làn da mềm mại – “Hay là nàng tỉnh dậy đi, một mình ta thế này thật là không thú vị chút nào.”
Đào Hoa như bị chọc trúng, ư ử trong cổ họng, âm thanh ngọt ngào như rót mật, khiến cả người Tần Phong như bốc lửa.
Hắn không nhịn được, tay siết lại, phủ trọn lấy dáng hình mềm mại kia.
Trước khi về phòng, hắn đã tranh thủ tắm sơ dưới lầu, người vốn đã nóng ran.
Giờ thêm tiểu nương tử dụ dỗ không tự biết, hắn liền như một mồi lửa bị châm thẳng vào tim.
Nửa mê nửa tỉnh, Đào Hoa cảm thấy có vật gì ấm nóng phủ trên người mình.
Nàng biết rõ đó là trượng phu, mơ hồ cảm nhận được mọi thứ, khẽ mở mắt nhìn lên:
“Phu quân… chàng về rồi à?”
“Ừ.” – Tần Phong cúi đầu, dịu dàng chạm môi nàng một cái – “Ta nhớ nàng lắm.”
Đào Hoa uể oải trở mình, trực tiếp quay lưng lại với hắn.
Mà nàng vừa trở mình như thế, mọi chuẩn bị của Tần Phong liền bị phá hỏng.
Hắn vội vàng đưa tay ôm chặt eo nàng:
“Đừng có xoay bậy xoay bạ.”
Đào Hoa hừ nhẹ, giọng đầy ủy khuất, còn ngang bướng lạ thường:
“Thiếp không có xoay bậy. Lần trước đã bảo rồi mà… chàng phải là người chủ động cơ. Thiếp không thèm nói chuyện với chàng nữa!”
Tần Phong suýt nữa nghẹn lời.
Đây chẳng phải là hậu di chứng của việc uống rượu quá chén hay sao?
Nhưng nàng đã trở mình, giờ còn vùi mặt vào gối, thở cũng không thông.
Chẳng mấy chốc, nàng bèn ngồi dậy, hai tay đẩy Tần Phong ngã ra, còn cố chấp:
“Chàng làm đi… vẫn là chàng làm thích hơn…”
Tần Phong vừa đau đầu vừa bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái kiểu ngang ngược, ngốc nghếch mà đáng yêu này của nàng, sao lại khiến lòng hắn vừa buồn cười lại vừa muốn cưng chiều hết mực?
Thế rồi… hắn cúi người xuống, ôn nhu vỗ về, khiến tiểu nương tử rốt cuộc cũng cảm nhận được bản lĩnh thật sự của vị trượng phu từ nơi sơn dã của mình…
Sáng hôm sau
Đào Hoa tỉnh dậy, chẳng nhớ rõ mình đã say rượu quậy phá ra sao, nhưng những chuyện trước lúc uống rượu, nàng vẫn nhớ như in.
Vừa mở mắt đã thấy trượng phu đang đứng bên cửa sổ mở ra hứng gió, nàng liền chạy đến từ phía sau ôm chặt lấy hắn, ngay cả giày cũng quên mang.
“Phu quân… thiếp nhớ chàng lắm…”
Tần Phong vội đóng cửa lại:
“Đừng nghịch, coi chừng nhiễm lạnh. Mau trở vào, mặc thêm áo vào.”
Nhưng Đào Hoa chẳng buông tay, còn hỏi:
“Phu quân, chàng có phải đã biết chuyện đêm qua rồi không?”
Tần Phong nhẹ “ừ” một tiếng, rồi dứt khoát bế nàng lên bằng cả hai tay:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Không đau eo, không mỏi chân gì sao?”
“Ơ?” – Đào Hoa tròn mắt – “Chàng sao biết vậy? Chẳng lẽ đêm qua thiếp… làm gì rồi ư?”
Tần Phong bật cười, ngữ khí trầm thấp lại đầy mê hoặc:
“Xem ra nàng chẳng nhớ chút nào rồi. Vậy… có muốn để ta giúp nàng nhớ lại không?”
Nghe thế, mặt Đào Hoa đỏ bừng như quả đào chín, vội nắm tay đ.á.n.h nhẹ vào vai hắn:
“Chàng đừng có giỡn! Thiếp đang nói chuyện nghiêm túc đấy!”
Rồi nàng nghiêm mặt, giọng nói chậm rãi đầy vẻ lo lắng:
“Tối qua… khi chàng đang truy kẻ khả nghi, thiếp bị một cô nương lực rất mạnh kéo đi. Thiếp vùng vẫy mãi không thoát ra được. Nàng ấy bảo sẽ không làm hại thiếp, còn nói mình là muội tử của chàng, muốn gặp chàng sau bao năm xa cách…”
Tần Phong nhíu mày:
“Muội tử?”
“Ừm.” – Đào Hoa gật đầu – “Nàng ấy nói tên là Hà Phương Hoa. Phu quân, thật sự chàng biết nàng ấy sao?”