Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 101: Lão phu quân của ta xem ra cũng khá được người quý mến.



Tần Phong khẽ vuốt những lọn tóc mai rối loạn bên thái dương Đào Hoa, gật đầu đáp:

“Ừm, ta và ca ca nàng ấy vốn là chỗ huynh đệ kết nghĩa. Hôm qua sau khi nàng ngủ say, ta đã gặp qua rồi.

Nàng yên tâm, ta cũng đã dạy dỗ hắn một trận, sau này sẽ không còn ai dám khiến nàng sợ hãi nữa.

Đêm qua có phải bị dọa rồi không?”

Hắn không nhắc gì tới những chuyện quá khứ, chỉ chăm chú xoa dịu tâm tình nương tử.

Quả nhiên, Đào Hoa vừa nghe đã nhớ lại tình cảnh khi đó, nước mắt bỗng chực trào, liền ôm chặt lấy phu quân, giọng run run:

“Ừm… Khi ấy bất chợt bị bịt miệng kéo đi, thiếp nhìn quanh toàn là người, mà chẳng thấy chàng đâu, thực sự sợ muốn c.h.ế.t.

Thiếp gọi chàng, nhưng tiếng trống tiếng chiêng múa lân quá lớn, tiếng thiếp chẳng ai nghe được.

Sau đó, cô nương kia lôi thiếp lên xe ngựa. Xe ấy chạy nhanh hơn xe lừa nhà ta gấp mấy lần, thiếp hoảng quá, tưởng chừng không còn được gặp lại chàng nữa.

Nhưng nàng thấy thiếp khóc, lại hứa rằng sẽ không làm hại, còn nói là bằng hữu cũ của chàng, thiếp mới dần yên tâm.

Nàng đưa thiếp trở về quán trọ, rồi hỏi chuyện phu thê ta, còn gọi rượu lên.

Thiếp cảm thấy nàng ấy… hình như rất để tâm tới chàng, đặc biệt quan tâm đến chuyện hôn sự của chàng.

Còn nói từng cùng chàng luyện võ, điều này là thật sao?”

Đào Hoa ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe, trong lòng có chút không phục — phu quân nhà mình hóa ra cũng được người khác coi trọng thế ư?

Tần Phong ôm eo nàng, cúi đầu nhìn kỹ:

Hạt Dẻ Nhỏ

“Sao ta nghe giọng nàng có phần hờn dỗi thế? Thật ra chuyện ấy cũng chẳng đáng gì.

Nhà họ Hạ vốn gia thế võ lâm, từ lớn đến nhỏ đều luyện công nên ai cũng biết vài chiêu.

Khi ấy ta có tới luyện võ trường của huynh trưởng nàng ấy tỉ thí một thời gian.

Chứ nói riêng về nàng ấy, thì ngoài việc tuổi tác ngang nhau, ta và nàng chưa từng qua lại riêng gì cả.

Huynh nàng từng nói vài câu đùa rằng, muội ấy quá mạnh mẽ, e khó gả, còn đùa rằng ta giúp hắn ‘chia sẻ’.

Nhưng ta chỉ coi là lời nói gió bay. Trước khi gặp nàng, ta chưa từng có ý định thành thân, chỉ nghĩ sống một mình cũng nhẹ nhàng tự tại.

Ai ngờ khi vớt được nàng bên bờ sông, lòng ta bỗng có nơi để gửi gắm, cảm thấy ngày tháng cơm rau mắm muối cũng thêm phần tươi đẹp.”

Nói đến đây, mắt Tần Phong lấp lánh ý cười:

“Thích ngắm nàng cười, thích nhìn nàng nép vào lòng ta nũng nịu.

Chỉ mong được nắm tay nàng đi hết quãng đường đời, cùng đón bốn mùa luân chuyển, năm dài tháng rộng…”

Đào Hoa nghe xong, nước mắt rưng rưng.

“Nói nghe mà cảm động quá phu quân ơi…” – nàng nấc nhẹ – “Sao chàng lại biết cách dỗ ta vui thế này… Ngay cả những chuyện đời thường qua miệng chàng cũng trở nên ngọt ngào như mật.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng nức nở một lúc, bỗng nhỏ giọng:

“Thiếp có điều này… hơi lo lắng.”

Tần Phong chau mày:

“Sao thế? Mọi chuyện đâu vào đó cả rồi, sao lại lo lắng?”

Đào Hoa rưng rưng:

“Thiếp mới mười sáu, còn chàng thì đã hai mươi lăm… lớn hơn thiếp những chín tuổi lận.

Tối qua nữ nhân kia còn nói, thiếp với chàng tuổi tác cách biệt, sau này nếu chàng đi trước thiếp, thiếp biết sống sao đây…”

Tần Phong dở khóc dở cười:

“Ta mới hai mươi lăm, mà nàng đã nghĩ tới chuyện ta quy tiên rồi à? Hạ Phương Hoa rốt cuộc đã nói những gì với nàng vậy?”

Đào Hoa lắc đầu:

“Thiếp cũng không nhớ nữa… Lúc ấy nàng ta kể rất nhiều về chuyện của chàng, toàn là những điều thiếp chưa từng nghe, trong lòng thiếp cũng khó chịu.

Nàng ta ấy rót rượu, thiếp chỉ uống thử một ngụm, ai ngờ chưa được nửa chén đã choáng váng mơ màng… Sau đó thiếp cũng chẳng nhớ nổi nàng ta nói gì nữa.

Cái ly rượu thì bé xíu, thiếp mới nếm thử thôi mà đã không chịu nổi rồi. Rượu thật khó uống! Về sau thiếp sẽ không bao giờ uống nữa!”

Tần Phong nhướng mày, bỗng bật cười khẽ:

“Thật ra… thỉnh thoảng uống chút cũng chẳng hại gì. Nghĩ kỹ lại, còn có điểm hay đấy.”

“Điểm hay?” – Đào Hoa tròn mắt.

Tần Phong nheo mắt cười:

“Chẳng hạn như… trở nên đặc biệt nhiệt tình?

Tối qua nàng dính lấy ta, không chịu buông ra, cứ quấn lấy mãi thôi. May mà thân thể ta khỏe mạnh, chịu đựng được mấy lần cũng không sao.

Mà nàng thật sự không nhớ gì sao?”

Đào Hoa nửa ngờ nửa tin:

“Thật chứ? Chàng đừng gạt thiếp đấy…”

Tần Phong thở dài một hơi thật dài, làm ra vẻ đau lòng:

“Xem ra nàng thực sự chẳng nhớ gì…”

“Không… cũng không phải…” – Đào Hoa xụ mặt, má ửng hồng – “Chỗ ấy vẫn còn ê ẩm, đi đứng chẳng dễ dàng chút nào đâu… Hứ! Sau này thiếp nhất định không uống rượu nữa đâu!”